"Bạn sẽ không thật sự hiểu được giá trị của cuộc sống cho đến khi nào bạn va chạm với tữ thần và những người đã từng chiến đấu cho sự sống còn, cuộc đời có một giá trị thiêng liêng, một hương vị đặc biệt, mà những kẻ khác không bao giờ hiểu được ". ------------------------------------------------------------------------------------- You have never lived until you have almost died. For those who have fought for it, life has a special flavor, the protected will never know
Thursday, October 8, 2009
Bài Văn Tế Chiến Sĩ Trận Vong
….Hỡi ơi!
Vận nước điêu linh, sông buồn núi thảm,
Cơ trời ảm đạm, đất lạnh người sầu!
Mấy cuộc bể dâu , rầu rầu ly loạn,
Bao lằn tên đạn, lớp lớp xung phong…
Vị quốc thân vong, anh hùng tử sĩ !
Nghìn thu vạn kỷ, Tổ Quốc ghi danh,
Hồn phách hiển linh, về đây chứng giám…
Nhớ những linh xưa…bao mùa ly loạn,
Gối đất nằm sương…Chiến trường u hiểm !
Đánh giặc ngày đêm, giữ gìn non biển,
Giữ gìn từng tấc đất ông cha,
Chính các anh…những người lính Cộng Hòa…
Đem máu đỏ thắm tô cờ Tổ Quốc !
Chính các anh…xuất thân từ những nhà nông, tay cày tay cuốc…
Hoặc thư sinh vừa rời ghế học đường !
Đấng trượng phu… chí tại bốn phương,
Câu hồ thỉ…tung hê cho thỏa !
Rồi một sáng đầu Xuân, hay một chiều cuối Hạ,
Lòng quyết lòng…lo trả nợ nam nhi,
“ Giã nhà mang lấy chiến y,
Súng cầm tay…quyết một đi diệt thù !”
Các chị nữa…thân liễu bồ mảnh dẻ,
Nước lầm than…hồ dễ làm ngơ?
Cùng chung sống dưới màu cờ,
Gái trai đều phải chung lo diệt thù !
Ôi ! Chiến trận, mịt mù lữa khói,
Pháo từng bầy, may rủi đường tơ!
“ Phải đành xác bọc poncho,
Phải đành vùi dưới nấm mồ…rừng sâu?”
Nhớ những linh xưa…nhìn đất não trời sầu
Tháng Tư đó…ôi miền Nam sụp đổ…
Chính các anh…dù trong mạt lộ…
Vẫn bền gan…chiến đấu đến tàn hơi…
Nhớ những linh xưa…hồn dũng tướng sáng ngời…
Nào những: Nguyễn Khoa Nam. Phạm Văn Phú, Lê Văn Hưng,
Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ… thà tự sát để giữ tròn danh tiết…
Và còn nữa …những oan hồn thê thiết,
Chết trong tù cải tạo lắm tang thương !
Hay chết giữa rừng sâu, chết vượt biển tìm đường,
Ôi cái giá tự do…phải trả bằng trăm điều oan nghiệt,
Ôi càng nghĩ…lòng đau thương thống thiết…
Giặc Đỏ chiếm miền Nam, đào xới mả mồ !
Khinh Phật Trời, theo ngụy thuyết Tam Vô,
Trả thù cả với xương người Tử Sĩ !
Dâng Đất Biển Rồng Tiên…cho Tàu Đỏ Bắc Phương !
“Ải Nam Quan ! Ôi Ải Nam Quan !
Bán rồi ! Đứt ruột ! Dân Nam lệ nhòa !”
Đất biển đó, Ông Cha tạo dựng,
Bốn ngàn năm…giữ vững giang sơn !
“ Giờ đây đất biển căm hờn…
vì quân Hồ Cộng, bán hồn Tổ Tiên !”
Hởi Tử Sĩ ! …Hồn linh thiêng có biết ?
Nơi xứ người thê thiết phận tàn binh !
Chúng tôi đây, giờ bóng đã xế mành…
Từng bật khóc nhiều phen…cho cơ đồ bị mất,
Từng bật khóc nhiều phen…nhớ bao người đã khuất…
Mà hồn vật vờ, phách cũng tang thương !
Xin hãy về đây trong màu khói trầm hương…
Kìa…hồn linh hiển…như chập chờn hiển hiện,
Cùng với chúng tôi…Những người lính già tạm cư đời dâu biển,
Rũ chinh y…buồn với cuộc phong ba !
Ta cùng nhau thông cảm lệ nhòa,
Chia xẻ nỗi đắng cay… nhiều tủi nhục !…
Hồn hỡi hồn ơi !…Thôi thì thôi…dòng đời luôn có khúc,
Khi gập ghềnh, khi bình lặng, lúc gian truân,
Miễn kẻ còn đây, với kẻ chết chẳng chia phân….
Cùng hoà nhập theo mối thù vong quốc !
Tin tưởng một ngày mai, xoay chiều thế cuộc,
Chính nghĩa thắng hung tàn…Xin hồn hãy an tâm !…
Rượu thịt nơi đây…tuy cũng nhuốm phong trần,
Vì xứ khác, khác vị mùi của quê ta đó !
Nhưng với tấm lòng thành, người cùng chung đất Tổ,
Tưởng niệm người vị quốc vong thân !
Hãy về đây…theo khói tỏa hương trầm…
Xin thượng hưởng ! Hồn ơi xin thượng hưởng ! !
NHẬT-HỒNG
Vần Thơ Tháng Mười / Mường Giang
RỒI CŨNG MÙA THU VÀNG XÓM CŨ
Theo em thu tới mùa vui học
đã dẫn hồn ta trở lại trường
kỷ niệm mĩm cười như réo gọi
khiến người muôn dặm ngất ngây thương
Ðây còn chút hẹn trên đầu lưỡi
in vết môi hôn nửa cuộc tình
suối tóc ngoan thơm làn má thắm
úa dần năm tháng bước đao binh
Ngồi đếm lá vàng thêm náo nức
nhìn trăng non nhớ thuở mong chờ
nhiều đêm thức muộn, trăng vàng vọt
làm phiến lòng trơ, nát mộng mơ
Thêm một mùa thu vàng xóm cũ
ta từ ngỏ hẹp khoắc chinh y
ngày đi làm lính, em còn học
chuyện nhớ nhung xưa biết viết gì ?
Phan Thiết xa dần em cũng vậy
đau thầm, hờn hận, nhớ thương ai ?
những làng xóm lạ, rừng xanh núi
đêm hát mông lung, lệ chảy dài
Ðời lính mười phương xa phố thị
thu tàn, thu tới, gió mưa bay
tuơng tư, khiến lạnh càng thêm nhớ
để cả trời thơ cũng chết gầy
Mấy chục năm qua, đời cũng vậy
đêm ngồi với bóng cụng ly vui
nhắp từng giọt đắng pha men rượu
để tiếc người xa cách ngậm ngùi
Bổng dưng buồn quá làm thu úa
vàng nhuộm trời xanh, lá rụng đầy
hẹn hứa, thôi em đừng giởn nữa
để người lính cũ, bớt đau cay
MAI TÔI CHẾT
Mai tôi chết trên giàn thiêu lửa đỏ
hay co ro nằm lạnh giữa hoang mồ
vẫn thấy buồn cho kiếp sống bơ vơ
thương thân phận không sánh bằng cây cỏ
Mai tôi chết bạn bè thời tuổi nhỏ
xin bâng quơ quên hết nổi cay hờn
xin ngọt ngào ướp lại chút môi hôn
dù đó chỉ là men cay đầu lưởi
Mai tôi chết vẫn mang đầy tức tưởi
trong tim côi khi vắng bóng mẹ hiền
ai là người nhỏ lệ mắt đầu tiên
ai thương xót tiển đưa hồn ma lạnh
Mai tôi chết nơi quê người hiu quạnh
nằm nơi đây nhớ những nấm mộ tù
xác sẽ tàn trong cỏ úa vàng thu
người rồi cũng xa người từ muôn kiếp
Mai tôi chết thôi hết rồi xum hiệp
mộng tàn theo triều sóng vổ đôi bờ
nửa hồn thơ vở nát khúc bơ vơ
nửa đời hận trong men nồng cay ngất
Mai tôi chết vẫn thương hoài xóm học
nhớ em thơ chân bưóc rôn sân trường
những tơ lòng phím nhạc rất thân thương
trang lưu bút con tim còn giữ được
Mai tôi chết mong trở về cố quốc
kiếp tha hương sao có được nơi nào
người cũng xa đâu trọn vẹn niềm đau
để em khóc cho đời tình tận tuyệt
Mai tôi chết theo biển về Phan Thiết
dù xác thân còn một chút hình hài
nhưng nằm trên đất mẹ ngóng mây trôi
cười ngặt nghẻo thả hồn thơ hôn gió
LỜI THỀ SÔNG NÚI NAY CÒN ÐÓ
Lời thề sông núi nay còn đó
dù áo chinh nhân đã bạc màu
mấy độ thu sầu, thu trở lại
mà người chinh phụ, lạc về đâu ?
Bên đường quán vắng, đèn soi bóng
khách vẫn bâng khuâng, đợi bước về
trăng héo bên rèm, sương xuống lạnh
làm hồn buốt cóng suốt cơn mê
Nhớ buổi thu nào, mong mõi hẹn
mắt chiêm bao, mấy kiếp luân hồi
hận hờn nhuộm úa thơ gầy võ
áo mộng mười phương rách tả tơi
Rượu xé nát tim, đời sắp lịm
mái đầu xanh đã bạc phong sương
bụi trường chinh cũng phai từ lúc
đôi ngả chia xa vạn nẻo đường
Thương tiếc trời ơi, ngày mới gặp
quân trường không hẹn những chàng trai
anh nơi muôn dặm, tôi đâu tới ?
thắm đượm bên nhau tháng năm dài
Thơ viết gì đây thời loạn lạc ?
lang thang mòn bước, ngác ngơ tìm
đêm mơ vó ngựa ngoài quan tái
ngày ngóng hắt hiu, một cánh chim
Rồi cứ tỉnh say nhìn thế sự
gặp nhau cười ngất đủ vui đời
buộc chi thệ nguyện thêm phiền nhớ
khi bước người đi, vẫn thế thôi
Lời thề sông núi sao quên được ?
chỉ sợ thời gian chẳng đợi chờ
người lính già mòn mơ Nguyễn Huệ
reo hò giữa tiếng thét em thơ..
Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di
Thu tàn
tháng 10-2009
MƯỜNG GIANG
Theo em thu tới mùa vui học
đã dẫn hồn ta trở lại trường
kỷ niệm mĩm cười như réo gọi
khiến người muôn dặm ngất ngây thương
Ðây còn chút hẹn trên đầu lưỡi
in vết môi hôn nửa cuộc tình
suối tóc ngoan thơm làn má thắm
úa dần năm tháng bước đao binh
Ngồi đếm lá vàng thêm náo nức
nhìn trăng non nhớ thuở mong chờ
nhiều đêm thức muộn, trăng vàng vọt
làm phiến lòng trơ, nát mộng mơ
Thêm một mùa thu vàng xóm cũ
ta từ ngỏ hẹp khoắc chinh y
ngày đi làm lính, em còn học
chuyện nhớ nhung xưa biết viết gì ?
Phan Thiết xa dần em cũng vậy
đau thầm, hờn hận, nhớ thương ai ?
những làng xóm lạ, rừng xanh núi
đêm hát mông lung, lệ chảy dài
Ðời lính mười phương xa phố thị
thu tàn, thu tới, gió mưa bay
tuơng tư, khiến lạnh càng thêm nhớ
để cả trời thơ cũng chết gầy
Mấy chục năm qua, đời cũng vậy
đêm ngồi với bóng cụng ly vui
nhắp từng giọt đắng pha men rượu
để tiếc người xa cách ngậm ngùi
Bổng dưng buồn quá làm thu úa
vàng nhuộm trời xanh, lá rụng đầy
hẹn hứa, thôi em đừng giởn nữa
để người lính cũ, bớt đau cay
MAI TÔI CHẾT
Mai tôi chết trên giàn thiêu lửa đỏ
hay co ro nằm lạnh giữa hoang mồ
vẫn thấy buồn cho kiếp sống bơ vơ
thương thân phận không sánh bằng cây cỏ
Mai tôi chết bạn bè thời tuổi nhỏ
xin bâng quơ quên hết nổi cay hờn
xin ngọt ngào ướp lại chút môi hôn
dù đó chỉ là men cay đầu lưởi
Mai tôi chết vẫn mang đầy tức tưởi
trong tim côi khi vắng bóng mẹ hiền
ai là người nhỏ lệ mắt đầu tiên
ai thương xót tiển đưa hồn ma lạnh
Mai tôi chết nơi quê người hiu quạnh
nằm nơi đây nhớ những nấm mộ tù
xác sẽ tàn trong cỏ úa vàng thu
người rồi cũng xa người từ muôn kiếp
Mai tôi chết thôi hết rồi xum hiệp
mộng tàn theo triều sóng vổ đôi bờ
nửa hồn thơ vở nát khúc bơ vơ
nửa đời hận trong men nồng cay ngất
Mai tôi chết vẫn thương hoài xóm học
nhớ em thơ chân bưóc rôn sân trường
những tơ lòng phím nhạc rất thân thương
trang lưu bút con tim còn giữ được
Mai tôi chết mong trở về cố quốc
kiếp tha hương sao có được nơi nào
người cũng xa đâu trọn vẹn niềm đau
để em khóc cho đời tình tận tuyệt
Mai tôi chết theo biển về Phan Thiết
dù xác thân còn một chút hình hài
nhưng nằm trên đất mẹ ngóng mây trôi
cười ngặt nghẻo thả hồn thơ hôn gió
LỜI THỀ SÔNG NÚI NAY CÒN ÐÓ
Lời thề sông núi nay còn đó
dù áo chinh nhân đã bạc màu
mấy độ thu sầu, thu trở lại
mà người chinh phụ, lạc về đâu ?
Bên đường quán vắng, đèn soi bóng
khách vẫn bâng khuâng, đợi bước về
trăng héo bên rèm, sương xuống lạnh
làm hồn buốt cóng suốt cơn mê
Nhớ buổi thu nào, mong mõi hẹn
mắt chiêm bao, mấy kiếp luân hồi
hận hờn nhuộm úa thơ gầy võ
áo mộng mười phương rách tả tơi
Rượu xé nát tim, đời sắp lịm
mái đầu xanh đã bạc phong sương
bụi trường chinh cũng phai từ lúc
đôi ngả chia xa vạn nẻo đường
Thương tiếc trời ơi, ngày mới gặp
quân trường không hẹn những chàng trai
anh nơi muôn dặm, tôi đâu tới ?
thắm đượm bên nhau tháng năm dài
Thơ viết gì đây thời loạn lạc ?
lang thang mòn bước, ngác ngơ tìm
đêm mơ vó ngựa ngoài quan tái
ngày ngóng hắt hiu, một cánh chim
Rồi cứ tỉnh say nhìn thế sự
gặp nhau cười ngất đủ vui đời
buộc chi thệ nguyện thêm phiền nhớ
khi bước người đi, vẫn thế thôi
Lời thề sông núi sao quên được ?
chỉ sợ thời gian chẳng đợi chờ
người lính già mòn mơ Nguyễn Huệ
reo hò giữa tiếng thét em thơ..
Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di
Thu tàn
tháng 10-2009
MƯỜNG GIANG
Subscribe to:
Posts (Atom)