50 năm về sau
Các Anh và tôi không còn nữa.
Cõi phù sinh tro tàn tắt lửa
Bóng tinh cầu ngơ ngác trời đêm.
Mộ phương nào còn có tiếng ru êm
Đọng trên từng ngọn cỏ ?
Lời của Mẹ đong đưa vờn theo gió
Vọng về đâu hai tiếng Nhục Vinh ?
Bước chân em, dù chung thủy - đoạn tình –
Khô ngấn lệ trên thẻ bài hoen rỉ.
50 năm ! trường chinh không toại chí
Ngọn dáo ngang tàng chưa thỏa cung mây.
Ngày hôm nay còn lại những gì đây
Trao hậu thế bao tấm lòng Trung Nghĩa.
Hàng mộ bia đất xưa thành hoang địa
Màn sương khói ngậm ngùi.
Cỏ điêu tàn màu Thương Tiếc khôn nguôi
Chiều rơi lạnh thêm mờ trang sử lạnh.
Huy chương ngời sao lấp lánh
Màu chiến thắng vinh quang.
Triển lãm giờ đây nhớ phút huy hoàng
Kèn xung trận dâng đời lên Tổ Quốc.
Hiên ngang giữa lòng Dân Tộc
Ngẩng cao đầu nối gót Cha Anh.
Nhưng đau thương đứt đoạn bước quân hành
Chung một nước lại thành dân biệt xứ.
Chốn lưu đày nơi rừng sâu núi dữ
Nuốt thay cơm bao cay đắng nhục hình.
Mang về đây từng dấu vết điêu linh
Trên thân tù cạn máu.
Lon “Guigoz”, nâng niu dường châu báu
Luộc thời gian từng lớp khói đen mờ.
Miếng nhôm mỏng mài thêm sáng nguồn mơ
Thành trâm-lược, quà yêu về tóc cũ.
Khúc tre khô bao mộng đời ấp ủ
“Điếu cày” chôn tâm sự thuở trầm luân.
Áo tù xưa hằn sâu vết gian truân
Màu xanh thẫm bạc phơ thành tang trắng.
Thân bức tử dãi dầu mưa nắng
Hận nghìn năm xuống
ngựa buông cương.
Tượng đá đen thương nấm mộ ven đường
Cây súng gãy, giày “saut” bên nón sắt.
Cùng trăng sao vằng vặc
Dù sông cạn núi mòn
50 năm về sau nữa vẫn còn
Trao gửi lại tấm lòng son của Lính.
Cho mai hậu giữa cồn dâu suy thịnh
Để người sau còn nhớ đến hôm nay.
Một trang sử lưu đày
Vết chàm sâu nét mực.
Tội Ác hòa chung Bạo Lực
Dày xéo cả non sông.
Thời gian vẫn xuôi dòng
50 năm hay đến nghìn năm nữa
Hận lòng sôi núi lửa
Vẫn còn nguyên hực đỏ chẳng hề phai.
Xin trao về cho Thế Hệ Tương Lai
Để hiểu rằng : - Chúng tôi đổ máu
Suốt một đời chiến đấu
Vì Lẽ Sống : - CON NGƯỜI !.
Võ Đại
Tôn
Video Họp Báo Tại Hà Nội
50 YEARS OF
SORROW
(A time in War, in communist prisons and in exile…)
Poem In Vietnamese by VO DAI TON
English translation : TT.Lan (Paris – France)
*
In 50
years’s time, You and I,
Shall no
longer be around.
Our worldly
ashes ‘d have burned to the ground
To some
dazed stars looking down,
From the
dark night sky…
Would I be
somewhere six-feet under
Still
hanging on asunder
To the hum
of a mourning lullaby
Through the
grass murmuring sigh ?
Mother’s
words dancing in the breeze
To where
would they echo
The battles,
years and years ago,
Of our
Defeats and of our Victories ?
Oh beloved,
a further step, you’d take,
Whether for
hate or for love’s sake,
Once your
tears have wiped the slate
And dried on
my rusted name plate.
50 years !
of a long journey unfinished,
Of
challenges yet to relish,
My fearless
sword was broken in its swing…
Today I’m
left with nothing
To pass down
the generations
Of my Allegiance
to the Nation.
Somewhere in
a wasted no man’s land,
Forlorn
graves stood in endless rows
Veiled in
the misty tears of sorrow,
Among the
wilting grass and the cold dry sand…
In the
chilling air, the sunset
Brings the
pale colour of Regret
To obscure
the pages of faded History
Of starry
victory medals, the colour of Glory.
We now
display our glorious past
To remind us
of the times, under the noble mast,
Our oath,
our battle cries :
For the
Nation, our life we’d sacrifice.
Steadfast we
stood a band of brothers,
Proud to
follow our predecessors.
But shunted
by cruel destiny
Our army
life ended in adversity.
Us, people
of one country,
To other
worlds, we had to flee.
Prison camps
in jungle deep,
Were our
home, a shelter to sleep.
We had to
swallow bitter humiliation,
To feed
ourselves through starvation.
Emptied of
blood our bodies hold
The pains
endured that the scars evoke.
In old milk
tins more precious than gold,
Our times
were boiled into black smoke.
A broken can
filed into a loving comb
Carried our
dreams of returning home.
A bamboo
pipe nurtured wasted dreams
And shared
the embellished memories.
Still the
old prison clothes tell the stories
Of dark blue
wear faded into mourning white seams.
The battered
beings that refused to die
Burdened by
enmity that kept them alive.
The sombre
statue would never forget
To watch
over the lonely graves.
The broken
rifles, combat boots and helmets
Strewn over
the sidewalk paves
Under the
golden moonlight,
50 years or
more of days and nights,
Forever
remain the vestige of a Soldier.
They shall
remember,
Future
generations and far beyond,
Till the day
the world shall dawn,
This page of
our History here engraved,
For a people
enslaved
In a country
devastated,
Where Crime
and Tyranny are associated.
In one
direction, Time goes on
For 50 years
or for eons,
The same
flame will keep on burning
With the
same ardour we’ll keep on fighting
To pass down
the generations
Our one and
only reason :
Why we would
lie down our lives,
All those
battle-hardened lives,
For one
worthy Cause being :
-
The HUMAN BEING !.
VO DAI TON
(Australia).
lmqpvn06 Vo
ReplyDeleteTo Me
Today at 2:42 AM
THANK YOU SO MUCH, DEAR BROTHER HÒA. EXCELLENT !
VĐT.