Thursday, November 28, 2013

50 NĂM NGẬM NGÙI / 50 YEARS OF SORROW


50 năm về sau
Các Anh và tôi không còn nữa.
Cõi phù sinh tro tàn tắt lửa
Bóng tinh cầu ngơ ngác trời đêm.
Mộ phương nào còn có tiếng ru êm
Đọng trên từng ngọn cỏ ?
Lời của Mẹ đong đưa vờn theo gió
Vọng về đâu hai tiếng Nhục Vinh ?
Bước chân em, dù chung thủy - đoạn tình –
Khô ngấn lệ trên thẻ bài hoen rỉ.
50 năm ! trường chinh không toại chí
Ngọn dáo ngang tàng chưa thỏa cung mây.
Ngày hôm nay còn lại những gì đây
Trao hậu thế bao tấm lòng Trung Nghĩa.
Hàng mộ bia đất xưa thành hoang địa
Màn sương khói ngậm ngùi.
Cỏ điêu tàn màu Thương Tiếc khôn nguôi
Chiều rơi lạnh thêm mờ trang sử lạnh.
Huy chương ngời sao lấp lánh
Màu chiến thắng vinh quang.
Triển lãm giờ đây nhớ phút huy hoàng
Kèn xung trận dâng đời lên Tổ Quốc.
Hiên ngang giữa lòng Dân Tộc
Ngẩng cao đầu nối gót Cha Anh.
Nhưng đau thương đứt đoạn bước quân hành
Chung một nước lại thành dân biệt xứ.
Chốn lưu đày nơi rừng sâu núi dữ
Nuốt thay cơm bao cay đắng nhục hình.
Mang về đây từng dấu vết điêu linh
Trên thân tù cạn máu.
Lon “Guigoz”, nâng niu dường châu báu
Luộc thời gian từng lớp khói đen mờ.
Miếng nhôm mỏng mài thêm sáng nguồn mơ
Thành trâm-lược, quà yêu về tóc cũ.
Khúc tre khô bao mộng đời ấp ủ
“Điếu cày” chôn tâm sự thuở trầm luân.
Áo tù xưa hằn sâu vết gian truân
Màu xanh thẫm bạc phơ thành tang trắng.
Thân bức tử dãi dầu mưa nắng
 Hận nghìn năm xuống ngựa buông cương.
Tượng đá đen thương nấm mộ ven đường
Cây súng gãy, giày “saut” bên nón sắt.
Cùng trăng sao vằng vặc
Dù sông cạn núi mòn
50 năm về sau nữa vẫn còn
Trao gửi lại tấm lòng son của Lính.
Cho mai hậu giữa cồn dâu suy thịnh
Để người sau còn nhớ đến hôm nay.
Một trang sử lưu đày
Vết chàm sâu nét mực.
Tội Ác hòa chung Bạo Lực
Dày xéo cả non sông.
Thời gian vẫn xuôi dòng
50 năm hay đến nghìn năm nữa
Hận lòng sôi núi lửa
Vẫn còn nguyên hực đỏ chẳng hề phai.
Xin trao về cho Thế Hệ Tương Lai
Để hiểu rằng : - Chúng tôi đổ máu
Suốt một đời chiến đấu
Vì Lẽ Sống : - CON NGƯỜI !.

Võ Đại Tôn


50 YEARS OF SORROW
(A time in War, in communist prisons  and in exile…) 

                    Poem In Vietnamese by VO DAI TON
                                English translation : TT.Lan (Paris – France)

*

In 50 years’s time, You and I,
Shall no longer be around.
Our worldly ashes ‘d have burned to the ground
To some dazed stars looking down,
From the dark night sky…
Would I be somewhere six-feet under
Still hanging on asunder
To the hum of a mourning lullaby
Through the grass murmuring sigh ?
Mother’s words dancing in the breeze
To where would they echo
The battles, years and years ago,
Of our Defeats and of our Victories ?
Oh beloved, a further step, you’d take,
Whether for hate or for love’s sake,
Once your tears have wiped the slate
And dried on my rusted name plate.
50 years ! of a long journey unfinished,
Of challenges yet to relish,
My fearless sword was broken in its swing…
Today I’m left with nothing
To pass down the generations
Of my Allegiance to the Nation.

Somewhere in a wasted no man’s land,
Forlorn graves stood in endless rows
Veiled in the misty tears of sorrow,
Among the wilting grass and the cold dry sand…
In the chilling air, the sunset
Brings the pale colour of Regret
To obscure the pages of faded History
Of starry victory medals, the colour of Glory.
We now display our glorious past
To remind us of the times, under the noble mast,
Our oath, our battle cries :
For the Nation, our life we’d sacrifice.
Steadfast we stood a band of brothers,
Proud to follow our predecessors.

But shunted by cruel destiny
Our army life ended in adversity.
Us, people of one country,
To other worlds, we had to flee.
Prison camps in jungle deep,
Were our home, a shelter to sleep.
We had to swallow bitter humiliation,
To feed ourselves through starvation.
Emptied of blood our bodies hold
The pains endured that the scars evoke.
In old milk tins more precious than gold,
Our times were boiled into black smoke.
A broken can filed into a loving comb
Carried our dreams of returning home.
A bamboo pipe nurtured wasted dreams
And shared the embellished memories.
Still the old prison clothes tell the stories
Of dark blue wear faded into mourning white seams.
The battered beings that refused to die
Burdened by enmity that kept them alive.
The sombre statue would never forget
To watch over the lonely graves.
The broken rifles, combat boots and helmets
Strewn over the sidewalk paves
Under the golden moonlight,
50 years or more of days and nights,
Forever remain the vestige of a Soldier.
They shall remember,
Future generations and far beyond,
Till the day the world shall dawn,
This page of our History here engraved,
For a people enslaved
In a country devastated,
Where Crime and Tyranny are associated.
In one direction, Time goes on
For 50 years or for eons,
The same flame will keep on burning
With the same ardour we’ll keep on fighting
To pass down the generations
Our one and only reason :
Why we would lie down our lives,
All those battle-hardened lives,
For one worthy Cause being :
-        The HUMAN BEING !.

VO DAI TON
(Australia).
2013.

Video Họp Báo Tại Hà Nội

Monday, November 25, 2013

CHÍNH LÀ ANH


Có những người đi chẳng trở về
Một chiều giông tố mưa lê thê
Anh đi thám sát rừng biên giới
Để lại cho đời nỗi tái tê

Anh là người lính Nha Kỷ Thuật
Danh xưng hơi lạ và khiêm nhường
Quân thù nghe đến đều khiếp vía
Anh là Biệt Kích tôi mến thương

Anh là Biệt Hải tôi mến thương
Dọc ngang,ngang dọc khắp nẽo đường
Anh đi chiến đấu trong thầm lặng
Và chết âm thầm nơi gió sương

Anh là Lôi Hổ tôi mến anh
Cùng với King Bee , bạn đồng hành
Vào ra sinh tử trên đất địch
Kinh Kha thời đại chính là anh

Long Võ - Thiên Phong PĐ110 / KQVN
( Mến tặng NKT )

Tuesday, November 19, 2013

Nguyễn Hữu Thọ Sở Liên Lạc NKT / Sá Gì SA 7

  KÍNH CHÀO CÁC ANH, MINH MẪN VÀ NGUYỄN THÀNH BÍCH ĐÃ GHÉ THĂM ANH NGUYỄN HỮU THỌ, LÚC 11 GIỜ TRƯA NAY 20 - 11 - 2013 ANH THỌ ĐÃ HƠI TỈNH NHƯNG CHƯA NHỚ ĐƯỢC NHIỀU, NÊN KHÔNG THỂ GỬI LỜI THĂM HỎI TỪ CÁC ANH, 
   TÌNH TRẠNG : ANH THỌ TAY PHẢI BỊ LÁC VÀ XƯỚC THEO MẶT ĐƯỜNG VẪN CÒN BẦM TÍM, VAI PHẢI BỊ CHẤN THƯỚNG DO ANH CHỊU VAI LÚC TÉ NÊN ĐẬP MẶT XUỐNG ĐẤT, VÌ THẾ MŨI VÀ MIỆNG SƯNG VÙ, TAY TRÁI BỊ SƯỚC NHẸ, CHÂN TRÁI BỊ TRẦY DO CHỐNG GỐI, MAY MẮN ANH ĐẬP MẶT XUỐNG NÊN XA VÙNG NGUY HIỂM, TRÍ NHỚ PHỤC HỒI TỪ TỪ DO BẤN LOẠN MÀ THÔI...
 NHỜ MINH MẪN ĐỘI NÓN 219 NÊN ANH THỌ THỀU THÀO HA...I MU...Ờ CHIN, VÀ BIẾT VẬY BIẾT VẪY TAY KHI MINH MẪN CHÀO RA VỀ...
    CHỈ VÀI NGÀY NỮA THÔI ANH THỌ SẼ  PHỤC HỒI VÀ VỀ HOA KỲ NGAY THÔI ...
     THÔNG TIN ĐẾN CÁC ANH YÊN TÂM ANH THỌ SẼ TRỞ VỀ NHƯ XƯA ..." XÁ GÌ SA.7"
KingbeeMan

Xá gì SA.7 ! !

  Sá gì SA 7 ! !

     Mở choàng măt tỉnh dậy, tôi nhìn thấy anh Quế, ông anh rể họ, tôi hỏi anh :
- Cô khỏe chú anh ? ( Cô mà tôi hỏi là mẹ vợ anh ấy )
Rồi lại tiếp tục mê man. Những hình ảnh mà tôi nhớ dược trong trí khi chợt tỉnh giấc ở QYV Ban Mê Thuột chỉ có thế. Sau đó là những cơn đau trong lồng ngực vì xe di chuyển dằn xóc trên dường chở tôi từ nơi chụp quang tuyến X về lại trại bệnh; cơn đau như bị ai bóp thắt lồng ngưc bên trái khiến tôi phải rên la. Vợ tôi đi theo trên cùng chuyến xe chỉ biết nắm tay tôi siết chặt để chia xẻ.
          Theo lời kể lại của vợ tôi, khi nàng đến QYV, thì thấy tôi đang nằm mê man trên giuong. Môt chị lo chăm sóc cho chồng đã nói với vợ tôi :
“ Chị lo cho anh ấy nha, hai hôm nay tôi phải cho anh ấy uống nước và đi tiểu vì không có ai lo cho anh ấy cả.” Vợ tôi kể tiếp :” Khi tôi nhìn thấy nàng, tôi hỏi : Ủa, sao mà dám ra dây vậy ?” Có lẽ lúc đó tôi nghĩ vì chúng tôi chưa lấy nhau nên chuyện vợ tôi bỏ Saigon lên  đây với tôi sẽ bị gia đình rầy la.

          Sở dĩ vợ tôi biết tin tôi bị thương là vì sau khi tôi theo đơn vị tăng phái cho Tiểu Khu Quảng Ðức được vài hôm, Tr/Úy Dũng, bạn tôi đang làm việc ở Quân Vận Pleiku, tìm gặp vợ tôi báo tin :” Tôi tính không báo tin cho chị sợ chị lo, nhưng tôi nghĩ là chị nên đi dễ có gì còn có người lo cho anh ấy. Trong đơn vị nói anh ấy không sao cả, chị cứ yên tâm, hiện đã dược dưa về QYV Ban Mê Thuột.” Dược tin này, vợ tôi vào xin phép để đi thăm tôi. Bác Sĩ Căn, Trưởng Ty Y Tế Pleiku chấp thuận ngay. Anh Quế, mà tôi đề cập đến ở phần đầu, là Thanh Tra Bộ Tài Chánh ra công tác thanh tra gì đó ở Ty Y Tế Pleiku, nên sẵn dịp này cũng biết được tin tôi bị thương nên đã ghé QYV thăm tôi trên đường công tác sau đó là Ban Me Thuột.

          Nằm diều trị đươc quãng một tuần, dần dần tôi cảm thấy cơn đau ngưc giảm nhiều; tôi không còn cảm thấy đau nhói sau mỗi lần ho hay nhảy mũi. Tuy nhiên khi đụng dến lồng ngưc bên trái, tôi vẫn cảm thấy đau. Những ngày đầu vợ tôi phải đút cho tôi ăn vì tay phải của tôi hoạt dông rất khó khăn, tôi không thể điều khiển các ngón tay theo ý muốn được, tôi có cảm tưởng tay tôi bị trói lâu ngày, nay mới được cởi trói nên tay hoạt động rất quờ quạng, tôi không thể nào điều khiển được những ngón tay.
         
          Hàng ngày vợ tôi ra nhà anh chị Tăng, Trưởng Ty Xã Hội, để nấu nướng, giặt giũ cho tôi và nghỉ ngơi. Vợ tôi cho tôi biết là anh chị ấy rất tận tình giúp đỡ mọi phương tịện để chăm sóc tôi. Vợ tôi biết đươc anh chị Tăng cũng nhờ vào sư giới thiệu của ïBS Căn ở Pleiku. Tại BMT cũng có một đớn vị của binh chủng đồn trú, nhưng trong thời gian đầu còn lạ nước lạ cái nên vợ tôi đâu biết nhờ ai ngoài nguoì được giới thiệu. Các bạn bè thuộc đơn vị B.50 ở BMT thường xuyên ra vào thăm tôi và giúp vợ tôi trong những thủ tục liên quan dến nhà binh. Cũng trong thời gian này, Ðại Tá Nu, Giám Ðốc Nha Kỹ Thuật, có BS Hưng, Y sĩ Trưởng NKT tháp tùng, đã ra QYV thăm tôi và trao ADBT/Nhành Dương Liễu cùng CTBT cho tôi ngay trên giường bệnh. Tôi đã hãnh diện đưa cho vợ tôi giữ khi nàng mang thức ăn vào cho tôi trưa hôm đó.

          Qua những lần BS vào khám bệnh, tôi được biết là tôi bị thương trong một phi vụ không thám, phi cơ L.19 bị SA.7 bắn cháy. Tình trạng thương tật là phổi bị xuất huyết, trên phổi có những vết lầm tấm rướm máu, gọi nôm na là bị dập phổi. Ngoài chỗ bị thương ở ngực là nặng nhất, còn lại tay chân tôi chi bị những vết phỏng nhẹ, lông mày,ø lông mi và râu bị cháy xém, những vết phỏng không đáng kể cho môt tai nạn như vậy.
          Nhân đây, tôi dạt dào hy vọng các vị được nêu tên trên đây ( BS Bùi đình Căn, Anh chị Tăng, Tr/Úy Lê nghĩa Dũng ) hiện đang ở Mỹ xin vui lòng liên lạc với gia đình tôi, chúng tôi luôn luôn nghĩ đến quí vị với những tình cảm sâu dậm nhất.Số phone va địa chỉ E-Mail ở cuối bài này.. Hoặc có quý vị nào đọc qua trang này, xin vui lòng nhắn chuyển đến  những ân nhân của tôi được biết.
                                                
                                             @@@

          . Trước đây, khi còn Mỹ yểm trợ,quãng thời gian năm 1971 trở về trước, chứng tôi đươc tăng phái môt biệt đôi quan sát của PD110 từ Ðá Nẵng, gôm một U.17 và một L.19. Phi cơ đậu thường trực ngoài phi trường Kontum, còn phi hành đoàn và nhân viên Kỹ thuật thì sống vói chúng tôi trong doanh trại đơn vị.;do đó mỗi khi cần, chúng tôi ra phi trường là cất cánh ngay bất kể ngày đêm. Còn trực thăng để thả và rước toán thì do một Biệt Ðội của PÐ.219 cũng ở Ðà Nẵng vô, đậu tại bãi trực thăng  ngay trong đơn vịâ.Sau năm 1971, Mỹ bàn giao toàn bộ cho chúng tôi tự quản nên kế hoạch được chuyển hướng. BCH/NKT phối hợp các đơn vị Không Quân  thuộc SÐ6KQ biệt phái cho chúng tôi. Quan sát thì có PÐ.118, trực thăng thì có PÐ.235 và 229. Hàng ngày , khi có nhu cầu, hoặc Ư.17 hay L.19 bay từ Pleiku lên Kontum  để bốc chúng tôi đi không thám hay liên lạc; còn trưc thăng thì đáp thẳng bãi đáp trong trại.
Trong “Mùa hè Ðỏ lửa”, phi trường Kontum thường  xuyên bị pháo kích, thành phố bị vây hãm. Ðể tránh trở ngại vì pháo kích và khỏi mất thì giờ, đơn vị tội đặt một toán liên lạc nằm ngay trong phi trường Cù Hanh, để hàng ngày ra thẳng PD.118 cùng với pilot cất cánh thẳng từ Pleiku. Tôi và vài người bạn nữa nằm trong toán liên lạc này. Toán chúng tôi ở trong 1 barrack của Không quân Mỹ để lại, gần Câu lạc Bộ của căn cứ.

          Hàng ngày chúng tôi nhận lệnh từ BCH ở Kontum những gì phải làm trong ngày, thế là xách nón và áo lưới vô PD.118 cùng bay với pilot được cắt cử bay cho chúng tôi. Tôi thường bay với nhóm pilot trẻ như Bích, Thạch, Tiên, Ðôn ... và vài pilot cánh bay có râu như Trạng,v.v... Lâu quá tôi không  còn nhớ tên vài người nữa.
Thường thương là bay quan sát đường mòn Ðông Trường Sợn và theo dõi những hoạt dộng của CS sau HD Paris. Mỗi lần bay với Tr/U Trạng, em Lan đong đưa ở 7,8 ngàn bộ để cho “ấm chân”, tôi phải quan sát qua ống dòm mà nhìn thấy dưới dất vẫn nhỏ li ti.
          Trong những phi vụ bay với giới trẻ, Bắc Ðẩâu chịu “lạng” nhất, theo tôiá, là BÐ.65, tức N.t.Bích. rồi đến Thạch... Trong một phi vụ quan sát phía Tây Pleiku, dọc theo biên giới VN-Cam Bồt, chúng tôi thấy CS đang mỏ đường phía Ðông dãy Trường Sơn. Từ trên nhìn xuống thấy bề ngang con dường mà lạnh người. Bề rộng có thể 3 chiếc Molotova  chạy song song. Vì chúng làm từng  đoạn nên mới nhìn cứ ngỡ là chúng đang ủi đất dễ làm kho bãi vì nhìn thấy cứ một đoạn ủi trống lại dến một đoạn rừng cây. Chúng tôi bay lần theo hướng Bắc thì đoạn dường càng rõ nét hơn. Tôi nói với BÐ.65 bay thấp để tôi quan sát một đoạn nằm ẩn trong rừng cây. Thế là BÐ.65 vòng trở lại hướng Nam một quãng xa rôi bay là là ở cao độ thấp trong khi tôi đăt ông nhòm quan sát. Bỗng tôi thấy một chiếc xe ủi đất đang đậu, chưa kịp thấy là đang hoạt động hay chỉ đậu đó, cũng có thể chúng nghe thấy tiếng phi cơ “đâm gia”ø nên ngưng hoạt động để kiếm chỗ núp. Tôi nói với BÐ.65 quay trở lại làm low pass một cú nữa. Tôi giương chiếc máy ảnh Pentax với tele trong tư thế sẵn sàng bấm. Khi về trang rửa đoạn phim này, nguyên một chiêc máy ủi đất được tôi bấm gọn trong khung ảnh. Thật là “ chó ngáp “ cái ADBT/Ngôi sao Bạc của GD/NKT ân thưởng. Phần lớn là nhờ vào sự “lì lợm” của BÐ.65.
                                                
                                             @@@

          Tình hình chiến sự càng ngày càng gay..CS tấn công các trại Biệt Ðộng Quân Biên Phòng thuôc Vùng 2/CT như Ðức Cơ, Lệ Minh, va quãng giữa năm 1973, chúng  tấn công trại Bu Prang và Ðúc Lập. Tiểu khu Khánh Hòa tăng cường hai TÐ/ÐPQ nhưng không  cầm cự nổi. Ðơn vị B.15 chúng tôi được tanêg  cường cho Tiểu Khu Quảng Ðức. để thả toán trinh sát trong lòng địch. Tất cả Ðại Ðội Thám sát và BCH nhẹ lên đường đi Quảng Ðức bằng C.130, trong đó có tôi với nhiễm vụ cố hữu là Tiền không sát ( Bay tìm bãi đáp, quan sát khu vực, điều động trực thăng thả và rước toán v..v...)
          Khi đáp xuống phi trường ở Quảng Ðúc, trong lúc đơn vị đổ quân xuống phi trường, sưc gió của cánh quạt chiếc C.130 thổi bay 1 pallet bằng nhôm văng trúng bắp chân Th/Tá Hải, CHP đơn vị, làm chúng tôi phải đưa ông lên lại phi cơ trở về Kontum. Ngay phút dấu tiên xuất quân đã có chuyện không may xảy ra, không biết điềm gì đây ? Tiền hung hậu kiết hay sẽ còn hung dài dài !!.
          Thành phố Quảng  Ðức là thành phố núi đồi giống như Ðà Lạt, khí hậu cũng mát lạnh như Ðà Lạt, nhất là về đêm. Tôi nghe nói hình  như tỉnh này mới được thành lập thời Tổng Thống Diệm nên còn mới mẻ. Tỉnh lỵ cũng nhỏ thôi, dân cư thưa thớt, chủ ýếu là khai thác gỗ vì tỉnh này rừng bạt ngàn,
          Ðơn vị chúng tôi đong tại Ty Thanh Niên hay Xã Hội gì đó, tôi không nhớ
. Sau vài ngày ổn định  ăn ở, chúng tôi bắt đầu hoạt động. Tôi chỉ còn nhớ trong trí hình ảnh cuối cùng là xách nón và bản đồ đi bay không thám khu vực mục tiêu và chọn bãi đáp chuẩn bị thả toán vô. Những gì sau đó thì..........
                                                
                                             @@@
Ðàm thoại với BÐ65 ( đuoc thu qua băng) :
“ Nếu nói về câu chuyện anh em mình gãy cánh như thế nào thì... Cuôc đời bay bổng của mình mà, đã cầm cần lái thì có nhiều kỷ niệm lắm mà lần gãy cánh thì làm sao mà  quên dược; tôi nhớ từng chi tiết diễn tiến của phi vụ, tôi còn nhó rõ ngày giờ mình đi bay, nhớ rõ mình bị bắn lúc mấy giờ nưa kìa, tức là ngày 17/11/1973”.

          *Thật tình tôi không còn nhớ tí ghì về vụ đó hết. Tôi chỉ nghe bà xã kể lại cũng như tôi đã hỏi người Toán trưởng dẫn toán đi tìm chỗ phi  cơ rớt vào sáng hôm sau thì hắn nói toán dược lệnh mang poncho để hốt xác tôi về. chứ không nghĩ là tôi còn sống”
          “ Ðúng rồi, tôi nói là anh chết rồi vì khi bị bắn rớt xuống thì....Mà nói thì cũng nói cho có đầu đuôi. Nói thiệt với anh là em nhớ hết. nhớ từ đầu tới cuối. Hôm đó không phải là phi vụ của em bay với anh đâu mà là bay cho Ðoàn Công Tác 75, bay vời Ð/Úy Nhân, anh biết anh Nhân chứ gì , Tờ mờ sáng em đi câu với ông Phó, T/Tá Phó CHP ÐCT75. Sáng hôm đó ông Phó hỏi em : Mày có rảnh không, đi câu vói tao chơi” Trối hôm đó mây broken nên em đi câu trong thời gian chờ đợi.Xong trở về em xách nón đi bay với anh Nhân. Trước khi đi, anh Nhân chụp với em vài tấm hình, có cảnh ôm cánh máy bay, mấy tấm hình này em đốt mẹ nó rồi. Sau đó em cất cánh nhưng mây broken nghĩa là mây từng dam từng đám một đó mà, nên em đáp để chờ thì bên B.15 gọi qua báo sắp đi bay tìm bãi. Một lúc sau anh Thọ xách nón qua nói với em : Thôi Bích đi bay với tao đi ! Anh còn nhớ thằng gì đen đen ở Ð.75 không, hình  như là Tâm đen đó. –Ờ, Ở ! Tâm Ðen, hơi móm móm, nói với em :” Bích ơi Bích,đ.m  mày đưa đồng hồ mày cho tao,  đưa thẻ lương của mày để tao lãnh luôn “,  thì mình có mê tín dị đoan gì đâu nên em nói :” Ðây nè, mày lấy thì lấy rồi lát nữa ôm xác tao về”  giỡn giõn chơi vậy mà, hôm nào anh hỏi thằng Tâm coi Cười cười..Em còn nhớ em là Bắc Dẩu 65 mà. Lúc đó hai anh em đi, mình đi sang Campuchia để kiếm target gì đó để cho đám đệ tử anh nhảy, thì lúc đó trời bị mây mù hếi rồi mà chưa kiếm đuoc target;  mình bay cũng dược tiếng mấy rồi, nên mình quay trở về. Mình đang bay ở trên mây, vừa mới lú đầu ra thì thấy một viên đạn bay lên, lúc đó mình đang ở ngay ngã ba Bu Prang đó, cục lửa bay lên giống như mình bắn viên rocket xuống vậy đó. em gọi máy:” Sierra, Sierra ! BÐ bị SA.7 bắn “ ; vừa mới nói một câu thì nghe dến PHÌNH một phát, không chưa nghe tiếng phình, thì thấy tống ga đến ào một phát, ai ngờ ổng ở dăng sau tống tay ga, thì tâm lý mà em cũng chụp tống ga luôn... cươi ồn ào,”thì thêm nhiệt cho nó mau tơi mà “..., đúng ra là mình phải break hay mình đap cho cánh nó chuồi xuống để tránh khỏi tầm nò ai ngờ lại tống thêm. Cái đó em có học cách tránh SA.7 rồi ma...ø cười dòn ... :” Thì pilot có học chứ tôi có học đâu mà biết “... thế là nghe ầm một phát, trời ơi nó cháy, cháy từ trên xuống dưới; chỉ kịp thò hai tay nhìn lên cái đồng hồ xăng, quán tính của mình mà, đưa hai tay lên khóa cụp cụp hai bình xăng. Dù cũng bị cháy luôn mà, đâu có bung đươc, thì ông Thọ ổng ngồi sau đó ổng cứ nắm seat belt của tôi, ảnh sợ tôi rớt ra ngoài tại lúc đó tôi thò cái tay đệ mở cửa emergency, nè bị gãy ngón tay nè, nó kẹt cái ngón tay, dính mẹ nó trong đó luôn; thế là thôi, nó nóng quá trời, mới quay lại thì ổng ngồi đó một mình, chun ra không dược, lửa cháy phỏng hết. Bây giờ mà cởi bộ đồ ra thì thấy, phỏng từ mình xuống hai chân luôn. tay gì cũng phỏng hết, đại khái vậy đó. Tôi mới quay đầu về Quảng Dức thì giữa đường đó coi như tàu không còn hoạt dộng nữa, đụng đọt cây, tôi không biết nó cao như thế nào nữa,  nó rớt một phát một thì cái đầu mình ngồi thì nó nằm đó đó, còn cái đít phi cơ của ảnh thì đằng đó đó, cách xa mấy chục thước...Ðứt không ?...Ðứt đôi ra luôn ! Cái đầu ra một bên mà cái dít ra một bên với lại nó cháy nó nóng rồi khi đụng đọt cây nó tách đôi ra rớt cái bịch xuống, thì bắt đầu tôi mới chạy lại chỗ anh Thọ thì thấy ảnh ngồi cái dầu gục qua một bên cần lái tôi mới la :” Chạy đi anh Thọ, chạy đi anh Thọ” kêu mấy lần mà không thấy trả lời thỉ tưởng ảnh chết rồi. chắc chắn chết rồi chứ gì nữa; còn có một mình tôi sợ quá mới quay đầu chạy, cắm dầu cắm cổ chạy, chạy trong rừng từ một giờ trưa đến 4,5 giờ chiều mới ra được khoảng trống... Chắc chạy đại mà đâu nhắm hướng gì hả... Ðâu nhắm hướng gì đâu, cứ theo ánh mặt trời mà chạy về hướng Quảng Ðức, hoàn toàn không định được chính xác, tay cầm khẩu súng mà chạy bừa...lúc đóø anh coi như `la øbị mất tinh thần...Ừ, coi như là cái quán tính của mình mà, cái bản năng sinh tồn của mình để cứu mình thôi. Nếu mà ảnh còn sống thì hai thằng chạy vận ổn hơn chư mà bây giờ chỉ có mình mình, chứ ảnh chết ngăt rồi làm sao bây giờù. bắt đầu cứ cắm đầu cắm cổ chạy Chạy trong rừng xách  khẩu súng , tôi kê súng vào đầu tự tử bắn, tôi nghĩ VC nó mà bắt được thì cũng bị bắn. Bắn cái đùng một phát,  rồi biết làm sao không,ai ngờ bắn ngay cái helmet của mình... Ðã nổ rồi đó hả...Nổ rồi. mà anh biết không trên trời lúc đó trực thăng với L.19 quần trên đầu để bốc mình về mà rừng thì nó che hết đâu có thấy gì đâu; P.38 mà bắn hết đạn luôn...Ủa ! Flare anh đâu ?...Flare nó bị cháy kể cả trái khói màu đỏ và màu lân tinh, nó bị chảy hết; may mà nhờ còn hai tấm panô. Rồi tự nhiên chạy ra đồng trống, bắt đầu nằm chờ cái thấy một chiếc L.19 đang quần tôi mới trải tấm panô trắng dài ra vầy nè, theo hình chữ L rồi cái nó xuống bốc mình về, miệng tôi cứ la lên :” Trời ới Ông Thọ ổng giết tôi rồi “ rồi có người hỏi :”Tại sao ổng giết ?” thì nghĩ là ổng chết rồi; rồi đưa tôi về Ban Mê Thuột, lúc đó là Phi Ðoàn lên, rôi ông gì đó... À Ông Minh Ðen ( TT/CHT Chiến Ðoàn 2 XK) lên, rồi ông Phó cũng lên nữa, hỏi tôi :” Rồi bây giờ thằng Thọ đâu” “ Ổng chết rồi còn đâu !” “ Chết ở đâu ?”  “Thì ổng ngồi trong cái đuôi phi cơ đó ! Cái đầu phi cơ tôi với cái đuôi cách  nhau mấy chục thước đó, mấy anh xuống đó là thấy ổng nằm trong đó, ổng chết rồi ! “ Nếu mà ổng còn sống thì hai thằng chạy với nhau cho sướng chứ. mình lúc đó cũng quáng rồi. Bây giờ mấy anh có đi bốc thì cứ tới chỗ cái đầu phi cơ tôi đó, cách mấy chục thước là cái đuôi có ổng nằm chết tại dó”  Rồi mấy ổng mới nói :” Thôi rồi ! Nếu nó chết rồi thì dể ngày mai đi lấy xác nó” rồi ngày hôm sau kêu cái toán Biệt Kích lên là mang poncho, mang đồ để đi lấy xác anh...Ừ ! Coi như là đi hốt  xác tao chứ gì !... Ờ ! thì hốt xác anh chứ gì nữa..
Coi như tôi nằm đêm hôm đó ở BMT, mấy ông bên Phi Doàn với mấy ông bên Lôi Hổ vô thăm viếng đủ thứ hết, mình cũng kể lại sơ sơ vụ đó. Nằm đó sáng mai ai ngờ  trưa mai thì thấy ảnh nằm kế bên. Thằng nằm bên đây thì băng đầy người còn ổng thì băng mặt kín mít chỉ còn ló hai con mắt ra thôi. Tôi hỏi :” Anh Thọ đó hả ?
““Ờ ! Tao đây” Lúc đó mới thấy hai thằng còn sống. Xong rồi tôi về nằm trên Pleiku, tôi bị thương tôi còn nằm đó, lúc đó anh khỏe rồi anh còn đến thăm tôi một lần nữa, thăm tại QYV Pleiku nữa,  đó là nhớ từ ngày giờ nữa... “Hông mà phải công nhận anh Bích này ảnh nhớ dai thiệt, cái sự kiện đó chắc là nhớ để đời luôn.” .Cái đó  làm sao mà quên được anh Ninh ! “...“ Anh không nhớ gì hết thành ra anh không có cái nỗi sợ hãi, không có nỗi ám ảnh, còn thằng Bích nó nhớ. Ê Bích ! Anh nghe kể lại là Bích nằm trên giường cứ bị ám ảnh bỏi cơn cháy đó phải không “... “ Ờ ! Mấy người cứ hỏi sao tôi cứ la :” Ðùng ! Nó kìa... Ðùng ! Nó kìa, Cháy rồi cháy rồi “ ,,, Ai cũng hỏi tại sao ? thì mình nghe tiếng nổ rồi thấy lửa cháy cứ như vậy thôi. Lúc đó mình còn nghe rõ ràng mấy ổng nói một câu, Ông Luận đó, anh còn nhớ Ông Luận không? .. Nhớ chứ, ộng la SQ Hành Quân mà.... Ờ, ổng nói nó chết rồi, nó mà tỉnh như vầy là sắp chết rồi đó’...mình thì đang mê sảng, cừ nghe tiếng nổ ÐÙNG rồi thấy lủa cháy. Mấy người vô thăm, hình như bạn bè anh ở BMT đớ, vô thăm ào ào. Tôi nghe có người nói thôi dể cho tụi nó nghỉ, người thì hỏi còn trong đầu tôi thì cứ nghĩ :”chết ròi, chết rồi “... lúc nằm ở Plieku đó hả ?...hông, còn nằm ở BMT.,Tôi nằm ngày hôm trước thì sáng hôm sau anh về nằm ngay cái giường kế bên, hai thằng nằm hai cái giường kề bên nhau...ngay hôm dó đưa Bích về Pleiku hả...ngày hôm sau anh về thì ngày hôm sau nữa không biết ai đưa tôi về Pleiku, vậy chắc anh cũng về Pleiku luôn hả ?...không, tôi còn nằm lại BMT, hôm sau bà xã mới lên... đó ! anh hỏi chỉ di không biết chị còn nhớ không, ngay cái cửa ra vào đó, tôi nằm giường bìa, anh nằm giuờøng thứ hai. Trong thời gian nằm ở Pleiku, mình nhìn thấy hoa đâu tùm lum, cắm dầu giường, cắm lung tung, toàn hoa không... Vậy là thấy hoa chứ không phải courone hả ?...cười ...Nói thiệt với chị, cái này không  phải là nịnh nha ! Tới phòng ảnh, bước vô đầu tiên là thấy cái hình của chị trẽn bàn, hình bán thân mặc áo dài. Tôi nói sao cha này gương mẫu quá vậy, dân Lôi Hổ với dân phi công gặp nhau mà sao cha này hiền quá vậy... hình nào, anh Thọ nhiều hình của nhiều người lắm nha, anh Bích nhớ kỹ lại đi ...Thấy chưa, anh là ngoan nhất nước mà...Mà hồi đó ảnh đâu có uống bia nhiều như bây giờ.. Anh Bích thấy không ông anh tôi là dân Lôi Hổ mà còn phải sơ Sư Tử nữa mà, Sư Tử dữ hơn Lôi Hổ là cái chắc... Nói thiệt với chị nghe, ổng hiền hơn mấy thằng bạn  ở chung nhiều. Mấy tay kia đi nhậu tối ngày, xách xe la cà mấy chỗ tắm hơi lầy lội, bar biếc tùm lum...Thật vậy đó hả anh Bích...Thấy chưa, ngày hôm nay có người nói lên sự thật dùm tôi...Không ! Cái do nói thật mà... Vậy mà hồi đó tới giơ tôi cứ nghĩ anh Thọ ghê gớm lắm đó chứ... Thấy chưa, anh ngoan lắm đó chứ, đừng có tưởng...Ông biết thằng Thọ bao lâu rồi ?...Lâu rồi, từ năm 1972, trước Mùa hè đỏ lửa nũa kìa....Có sống chung nhiều không ? Bay thì nhiều, còn lâu lâu thì xuống phòng rủ di uống cà phê hay đánh bi da thôi....Này Bích ! Hình như sau này cậu ve àbay đâu ở vùng bốn rồi bị rớt nữa phải không ?...Ừ ! Về bay ở Cần Thơ, ba lần gãy cánh nữa. đạn bắn xuyên chong chóng mà không chết. Rồi trước khi đứt phim, bay từ Cần Thơ qua Thái Lan giữa đường hết xăng phải dáp khẩn cấp mà bom không nổ. Kỳ do là leo lên chiếc A,37 chung với thằng bạn. Coi như bốn trái bom bấm chỉ rớt hai trái còn hai trái không rớt. Kỳ đó bay với ông Thiếu Tá Lộc, ông này phải nói là bậc sư rồi., nghĩa là cái phi trường tại chợ khong đủ khả năng hạ cánh, ổng chơi kiểu stall làm cho phi cơ rớt xuống rồi bấm canopy cho giảm tốc độ lại, phi cơ vừa dừng lại là cái dầu vừa lủi  ra ruộng luôn. Năm người trên dớ lóp ngóp chui ra thì có 1 ông Tr/Úy của QYV Long Xuyên ra bốc về. Hắn nói :” Thôi bây giờ:nước mất rồi, mấy ông có muốn thì đi theo tôi”.,lúc đó tinh thần mình bỉ khủng koảng rồi, tôi đi theo mấy thằng bạn ra Phú Quốc, vừa ra dến Hà Tiên thì bị tụi nó đánh dạt rồi chạy về, súng ống vứt đi luôn rồi đón xe đò về Saigon ...Hồi ở tù anh có gặp cậu Bích này ở Trung Tâm An Dưỡng Biên Hòa, hắn xoay trần ra để đánh Volley, hai chân thấy lốm dốm loang lổ vì phỏng thành ra nó có hỗn danh là “Bích chó vá”...cười...Ủa ? Hồi xưa anh với anh Bích có cải tạo chung với nhau hả ?...Có thời gian về Suối Máu thì gặp nhau nhưng khác B, đánh Volley thì gặp nhau. À ! Tôi có gặp thằng” Huệ Khô Mực “ nữa, anh có nhớ thằng Huệ khong ?... Nghe tên thì quen quen nhưng không nhớ mặt, lâu quá rồi. Tôi chỉ gặp thằng Thạch ở Suối Máu, rồi sau về Z.30C thì gặp thằng Tiên...Tiên nào ?..Tiên di bay mà còn xách theo lon guigoz cơm gạo lức muối mè dớ... À Trần văn Mộng Tiên..Hồi đó tụi bạn nó nói tôi :” Mày Không Quân mà sao   bày đặt mặc đổ Lôi Hổ nưa” , tại người tôi đầy bông không’ Ðúng ra phi vụ biệt phái này là của thằng” Hùng Ma cô” chứ không phải em đâu... Phải Hùng ở PD.110 ngoài Ðà Nẳng không ?...Chứ còn ai nữa, Bà già nó nói với em một câu “ Bích ! Bích ! Thôi con ở đây lâu rồi, đường xá con cũng rành rồi mà thằng Hùng thì mới về. Thôi chuyến này con bay thế cho nó rồi chuyến sau nó đi. Má sẽ cho con tiền để mà lên đó xài” Bả cho tôi 5000$. Hồi đó 5o00 là lờn rồi, đóng được môt tháng tiền cơm là dư sức rồi. kỳ đó tôi bay với Nguyễn minh Nguyệt, anh còn nhớ “chị Nguyệt observe” không ? Cha này nhiều bồ lăm nên ít chịu di  bay mà về bay với Lôi Hổ thì sướng thấy mẹ, chả cứ đi chơi còn mình thì cày chết mẹ, an ngủ dưới biệt đội luôn, nằm ngủ chung phòng với Ông phó, ông Nhân đó ! Xuồng đươc hai ngày thì mình bị bắn rớt. Bị quãng 1 giờ trưa thì 5 giờ bốc tôi về, còn anh thì tới trưa hôm sau... Theo tôi còn nhớ thì Toán xuống bôc tôi kể rằng “ Thấy tôi ngồi kẹt trong máy báy, khi Toán tới gần, biết tôi còn sống thì báo về là Tango còn sống, ai nấy đều mừng rỡ, còn tôi khi thấy có người đến thì có vẻ hốt hoảng, chắc tưởng là VC đến thịt mình. Rồi tôi đòi uống nước. Siêu thiệt ! Ngồi cả đêm trong phi cơ mà lại ở giưa rừng mà  không chết, đúng ø tên tôi là tên tiền định .. May thiệt... Anh thấy cái đó chỉ có trời đỡ chứ ai mà đỡ dược...Ðúng vậy, chỉ có trời dở thôi, do số mạng chứ không cách nào mà thoát dược hết... Hông !  Tôi thấy qua sự kiện đó mà anh và anh Thọ tôi đây mà còn sống dược thì chắc nhớ đời luôn chứ làm sao mà quên được...Nhớ chứ ! Do đó tiếng nói và hình dáng của ảnh không thể nào quên được hết. Lần trước ảnh về tìm mình nhưng không gặp, lần này ảnh về ảnh gọi phone, giả dạng Võ Ý là xếp mình. Nói anh Ninh nghe nè, bữa đó mình đi nhậu, tới chừng về nghe mấy dứa con nói là có bác Ý gọi, thì ông Võ Ý là Phi Ðoàn Trưởng mà, hôm sau ảnh gọi điện thoại nói “ Phải Bích đó không?” tôi nói “Dạ Bich đây! Xin lỗi ai đầu máy đó ạ ?” “ Thầy Võ Ý đây!” “ Không phải, cha nào đó chứ không phải Võ Ý” Vậy chú anh biết tôi là ai không? “Anh Thọ chứ ai. Nguyễn hữu Thọ phải không ?... Tài thật ! Mười mấy năm rồi mà nó còn nhận ra giọng nói ...Thì anh đì Mỹ năm 1993 chứ đâu, anh còn gặp tụi này chạy xe thồ ở Xa cảng Miền Ðông mà. Anh hay mặc cái quần sọt trắng, chở vải qua nhà thờ Fatima, nhớ sao không nhớ... Ờ ! Gặp luôn Ngô Ký, Trần Hãn của 110 cũng chạy xe thồ ở đớ luôn. Tụi nó lập một Biệt Ðội  ở Bến xe Miền Ðông mà...Thành ra nhiều kỷ niệm với ông này lắm. Nói cho đúng ra thì tụi này hồi đó còn trẻ mà, hào khí mình còn cao, lúc nào bay cũng liều mạng, bay là bay thấp chơi chứ không bay lang thang trên cao đâu.Cần là nhào xuống... Ủa ? Như vậy là anh  bay với anh Thọ tôi phải nhiều lần lắm mới quen giọng nói ảnh đước chớ.
Nhiều lắm.  Mấy ông này khoái bay với đám trẻ tụi tôi lắm. Liều mạng mà... Mày biết không Thấu, kỳ tao đi  với thằng em này qua Cam Bốt, thấy tụi nó dang làm đường, tao kêu thằng em này xà xuống coi, thấy bóng một chiếc xe ủi đất. Tao kêu nó vòng lại bay thật thấp, tao đưa máy ảnh lên canh chụp. Về rửa ra thấy y chang nguyên một chiếc xe ủi dất,. Kỳ đó tao bợ cái ngôi sao bạc ngon lành... Anh Thọ còn nhớ không ? Kỳ mình bay trên sông Dabla, thây hai con trâu rừng, anh kêu nhào xuống coi. tôi làm cái ào, ba thằng đang ở trên ghe thấy mình nhào xuống tụi nó nhảy ào xuống sông. Hồi còn trẻ mình sống vui thiệt. Tôi năm nay 53 tuổi, nhỏ hơn mấy anh này chừng 4, 5 tuổi, lúc đó mình còn trẻ nên dau có ngán... Anh Bích này bằng tuổi em, tuổi con mèo... Anh Bích biết không, tui này ở nhà cũng thường nhắc tới anh Bích. Rồi hồi tụi này qua bên anh Ý, anh ấy cũng nhắc tới anh hoài, không biết ở đây anh có nhảy mũi không ? ... Khi liên lạc được với anh ý, tụi này thường liên lạc trên phone và E-Mail. Cái E-Mail đầu tiên sau khi anh Ý bắt được liên lạc gởi cho tôi , anh ấy viết “ Biệt Kich B15  Xá gì SA.7”... Ờ ! Lúc đớ tôi còn Thiếu Úy, ảnh  tặng cho cái hộp quẹt Ronson có khắc “ Th/Úy N.t.B, Xá gì SA.7”. Tôi bỏ dau mất mẹ nó rồi, tiếc ghê... Hôm tôi qua gặp ảnh, mới thấy mặt tôi ảnh nói “ Tưởng ông cụp xương sống rồi, làm sao có con duoc nữa. Tôi chỉ thằng con di theo nói “ Ðó anh thấy không, 3 đúa lận”. À ! Còn ông từ hồi đó tới giờ có bị đau gì không?... Hồi trước cũng hay bị đau, bây giờ thì hết rồi. đ..m... rớt xuống từ trên ngọn cây cao mười mấy thước, chịu gì nổi. Không chết là may...Hồi tụi này qua St Louis dư đám cưới con anh gì đó anh Thọ... Anh Lịch... À ! Anh Lịch ở 110., anh ấy là Thiếu tá rồi, đàn anh của Trần Hãn nữa mà...

Cách đây hai năm, 2001, tôi được biết là BÐ.65 còn kẹt lại VN, không qua Mỹ được vì “thiếu tháng”. tin nảy làm tôi sửng sốt vì ngay từ hồi con gặp nhau ở VN, tôi được biết BD.65, Trần Hãn, Dương viết Ðang đang chuẩn bị đi theo diện H.O. Mọi thủ tục đã xong xuôi cũng như tôi, chỉ chờ phỏng vấn là bay. Người cho tôi tin này cũng cho tôi địa chỉ để về tìm gặp BÐ.65.. Tròng lần về thăm gia đình này, tôi theo sơ đồ được cho đi tìm nhưng trớt quớt vì theo hướng dẫn thì qua khỏi khu dân cư mới cất trên đường ÐBL thì đi vào con đường nhỏ ( không cho tên đường). Mà vấn dề xây cất ở Saigon dạo sau này thì cứ như nấm mọc sau cơn mưa, nhà cao tầng xây tùm lum, đi hết cả con đường đều thấy toàn nhà mới xây không nên chả biết con đường nhỏ nào mà rẽ vô kiếm.
Hai năm sau đó, nhân dịp về lại VN để tổ chưc lễ cưới cho cháu lớn, và cũng có số phone của BÐ.65 do anh Võ Ý cho, nên tôi chắc ăn là sẽ gặp. Lại còn được anh Ý báo cho biết là anh H. của 118 cũng còn kẹt lại Saigon, dang chạy xe ôm. Thật tình  mà nói là tôi không nhớ anh H, này vì đâu có bay chung lần nào với ảnh. Mà theo lời anh Ýù thì anh H. cũng ít bay, dân staff của PÐ mà. Nhưng tôi nghĩ dù sao cũng là gà nhà, anh em cả chứ ai đâu mà ngại ngùng, trước lạ thì rồi sẽ quen. Phe ta cả mà. Tôi hỏi thăm  xem có còn BÐ nào nữa không để gom bi luôn. Anh Ýù nói  chắc còn nhưng ở rải rác các tỉnh.
Vừa về đến gia đình, việc đầu tiên là bốc máy gọi cho BD,65 nhưng mấy cháu nói là bố xỉn rồi nên còn ngủ. Tôi nhắn lại là “ Bố có dậy thì nói là có Bác Võ Ý mới ở Mỹ về “. Chờ đến tối tôi gọi lại., sau khi nói vài câu, BÐ.65 hỏi “ Phải anh Thọ không ? Nguyễn hữu Thọ đúng không ?” Tài thiệt ! Giọng nói của tôi  trên vô tuyến lúc còn bay với nhau cũng đã 30 năm qua rồi, vậy mà hắn vẫn còn nhận ra sau bao nhiêu biến đổi, vật đổi sao dời. Thằng em này có trí nhớ tốt thật. Thế là tôi nhắn BÐ.65 mời luôn anh LTH  đi nhậu một tăng để mừng ngày tái ngộ. Giờ hẹn là chiều hôm sau, điểm hẹn là trước chợ Bà Chiểu.
Ninh, em  tôi, chở tôi đên điểm hẹn gặp anh H và BÐ.65. Với anh H thì tôi không nhận ra là điều dĩ nhiên vì tôi đâu có biết mặt anh ấy trước đây như thế nào, còn BÐ,65 thì cũng vẫn thế, vẫn gầy gò như hình ảnh cách đây 10 năm, trước khi tôi đi Mỹ và cũng không khác gì nhiều so với lần tôi gặp đầu tiên cách đây 21 năm.(1982). Ngày đó tôi vừa ra tù sau khi gỡ 6 cuốn rưỡi lịch, tôi gặp BÐ.65 đang nghễu nghện trên chiếc xích lô trên đường Trần quang Khải. Anh em kéo nhau vào cà phê vĩa hè ngồi  thăm hỏi nhau. Tôi nói vói hắn “ Chỉ số của ông là lái loại phi cơ bánh đuôi, bây giờ xuống đất cũng lái bánh đuôi tiếp tục hả ?.” Cả hai thằng đều rách nên không có được ly rượu để đấu láo với nhau . Lần gặp gỡ này thì rượu thịt ê hề, chuyện trò với nhau rôm rả. Còn nỗi vui nào hơn khi gặp lại bạn “ đồng sinh đồng tử” với nhau. Tôi nói đùa “ Mặc dù tôi là Lôi Hổ, đi bay với Không Quân, nhưng chơi theo gu Hải Quân, nghĩa là thà chết chứ không bỏ máy bay khi lâm nạn” . Bao nhiêu chuyện xưa tích cũ đều được gợi nhắc, từng sự kiện, từng nhân vật mà chúng tôi dều quen biết, KQ cũng như LH, kẻ ở người đi,  từng kỷ niệm đều dược tuôn trào . Khi chia tay, tôi chuyển lời mời đặt cọc trước là hai người  bằng mọi giá  phải hiện diện trong ngày tiệc vui của gia đình, bởi vỉ theo dự tính của tôi thì đây là một dip may độc nhất để hội tụ bạn bè : bạn nối khố từ thuở đi học còn kẹt lại VN, bạn tù, bạn “ sống chết có nhau”... Tôi nghĩ  chỉ có bạn như thế mới thật sư có tình với nhau và tôi mong đợi mãi ngày này. Trước đó vài tháng tôi ngỡ là kế hoạch này không thưc hiện đươc vì lý do trận chiến Iraq, con tôi sẽ bị gọi đi ( cháu ở  Marines Corp ) rồi tiếp đến bệnh SARS. Trong bưa tiêc cưới của con tôi, tôi cảm thấy thật mãn nguyện vì gặp gỡ được đông đủ bạn bè, đủ mọi thành phần như đã viết ở trên. Chỉ có điều đáng buồn là ngoài lần găp gỡ dầu tiên, những lần tôi và BÐ.65 gặp nhau sau này đều không có anh H. Theo lời BÐ.65 thì anh ấy ngại vì sợ bị CA gọi lên gọi xuống rồi chụp mũ lá tiếp xúc với nhau có ý gì. BÐ.65 nói tại anh ấy là “ bò tứ “ù nên dễ bị làm phiền hơn BÐ.65, mình là dân chơi đì tới đâu cũng chơi hết, nào ngán !!
Ðược hỏi lý do vì trở ngại nào mà không đuoc đi Mỹ, BÐ.65 nói :
Tôi chỉ thiếu có một tháng mà phái doàn từ chối Cũng tại tôi ỷ y  mình là thứ thiệt thì đâu có gì mà phải chạy chọt, hơn nưa còn lo kiếm com nên không nghĩ tới. Ðúng là con người ta đều có số mà số tôi là số không dược xuất ngoại. Hồi đi học Nha Trang, ai cụng đi du học ở Mỹ, đến khóa tôi thì tài khóa đi học bay ở Mỹ không có chứ điểm thi ESL của tôi cao lắm à ! Rồi tới khi đút phim, đeo theo A.37 đi Thái Lan thì máy bay hết xăng dọc đường, rồi đến HO thì thiếu tháng. Ðúng là số ăn mày”
-    Ừ ! Giày dép mà còn có số nũa nói gì con người. Hồi đó mấy cái lẻ tẻ đó chạy lo đâu có khó khăn gì. Có thằng trốn trại mà còn xin duoc giấy ra trại nưã là “thiếu tháng”
             -     Lucù đó chỉ cần làm lùi lại là tôi bị bắt trước đó một tháng là xong ngay.
-      Thôi ! Âu cũng là số mạng.!!

Với ý định là lần này về găp đươc BÐ.65, tôi sẽ bảo hắn tường thuật lại những chi tiêt của lần gãy cánh năm xưa, và tôi sẽ gom góp hết mọi chi tiết thu nhặt đươc qua những nhân chứng để đức kết lại thành một câu chuyện liên tục, coi đó như một kỷ niêm khó quên trong đời,; do đó trong một lần hẹn nhau để thưc hiện ý định này, tôi đưa theo bà xã, một thằng bạn và chú em vẫn đi cùng với tôi trong những lần gặp gỡ trước và một cái cassette recorder. Bên bàn tiệc trong một góc vắng, chúng tôi vừa nhậu vừa chuyện trò và đi dần vào câu chuyện......
                                    
                                        @@@
                               
E-Mail cua Pilot BÐ.219 tai Quảng Ðức

From: .....
Date : Sun, 1 Apr 2001 13:37:08 EDT
Subject : Hi anh Con
 
HI ANH THO,

Xin xac nhan la biet doi 219 biet phai cho LOI HO tha toan o QUANG DUC 1973
toi va mot so pilot nua da tham du phi vu tim cuu ANH va pilot cua pd 118
Sau day toi xin ke mot vai chi tiet de anh xac nhan lai co dung khong.
Toi va anh Sam moi lam xong thu tuc ban giao thi co ong dai uy LOI HO truong phong hanh quan den gap toi va cho biet chiec L.19 cua anh di tim bai bi SA ban roi gan bien doi MIEN va khong xa duong mon ho chi minh. Toi lien chon mot hop doan di PICK UP gap gom co toi lam C&C, THIEU UY TIEU GUN.1 THIEU UY LAP GUN.2 va 2 SLICKS, khong nho ten pilot. Chung toi len vung bay gan can xang nhung khong tim duoc ai dinh ve lai QUANH DUC vi phai refuel va troi sap toi. Nhung that may man gun.1 va gun.2  bao cao thay co nguoi, toi cho SLICK xuong boc thi ra la anh linh dia phuong quan va sau la gun.1  thay co 1 nguoi nua tu trong rung chay ra. Lan nay boc len thi toi moi biet la pilot cua 118, toi lien cho hoi pilot ve cho rot cua chiec L19.  Anh pilot sau khi len truc thang  thi bi ngat xiu vi shock va quan ao bi chay. Ong dai uy LOI HO bao chung toi ve  va se tiep tuc vao ngay hom sau. Sang hom sau chung toi len vung. co them toan LOI HO de tiem xac anh ve, ai cung nghi  la anh chac bi chay trong may bay. Toi ra linh cho anh em GUNSHIP bay that thap de quat la cay rung hi vong la se tim duoc mot vai dau vet. Sau cung toi phat hien ra 1 phan canh cua chiec L19 va cho toan xuong bai. Khi chung toi nghe toan bao cao la tim duoc TANGO va con song. Tat ca anh em co mat trong hop doan deu mung ro va cho do la mot phep la.
Mot vai dong tam su ve mot thoi da qua, mot thoi ngang doc tren que huong yeu dau. Toi cung xin cam on anh con nho toi  anh em 219. ( Sao y )

          Pham Sâm cũng là bạn tôi hồi chưa đi lính. Hịnh như năm 1965, hắn đi Không Quân Tôi cũng chỉ biết có thế chứ cũng chả biết nó bay loại gì, Phi Ðòàn nào... Mãi đến khi tôi ra trường và về Sở Liên Lạc/ NKT, thuyên chuyển ra đơn vị B.15 ở Kontum thì mới gặp lại. Lúc đó nó đã là Trung Úy, bay cho PÐ.219, và biệt phái cho Lôi Hổ ở Kontum. Tôi cũng xin mở ngoăc ở đây để nói sơ qua về PÐ.219. và công viêc của tôi.
          Ðồn trú tại Ðá Nẵng nhưng thường thường  biệt phái hành quân cho Kontum và Ban Mê Thuột là nơi có đơn vị chúng tôi. Thời gian biệt phái là 2 tuần và cứ luân phiên nhau đi  các nơi. Nhiệm vụ là thả và rước toán Lôi Hổ khi di Hành quân. PÐ 219 là phi đoàn cuối cùng còn bay H.34 và cũng chỉ  để chuyên trị cho Lôi Hổ, do đó tình cảm của chúng tôi và các anh em BÐ.219 rất là khắng khít vì cùng xông pha vào hòn tên mũi đạn. Trong suốt 13 chuyến hành quân nhảy toán kể từ ngày ra trường,  cũng có khi gặp chính bạn mình thả hay rước toán của mình.  Mỗi lần nghe giọng nói trên vô tuyến lá thấy vui ngay, nhất là trong những lấn triệt xuất , bởi vì chuyến về luôn luôn vui và cảm thấy phấn khởi hơn chuyến đi,sau đó là cùng nhau đi nhậu mút mùa. Mãi đến cuối năm 1971 tôi mới chuyenå qua tham mưu với nhiệm vụ là SQ Tiền không Sát, chuyên lo việc thả và rước toán, quan sát mục tiêu hay liên lạc với toán đang hành quân ở dưới đất. Khi toán bị đụng thì hướng dẫn khu trưc yểm trợ cho toán. Trước mùa hè đỏ lửa, chúng tôi bay với Không Quân Mỹ bằng phi cơ O.2 hay OV10. Hai phi doàn này cũng nằm ở Pleiku, hàng ngày bay lên Kontum để bôc chúng tôi khi có nhu cầu. Pilot dĩ nhiên là người Mỹ, làm theo những yêu cầu của chúng tôi tùy theo tưng nhiệm vụ. Tôi chỉ là người trung gian để chuyển những yêu cầu của công tác để pilot thi hành theo chuyên môn của họ. Nếu có nhu cầu yểm trợ thì chình họ liên lạc xin phi vụ khu trục và hướng dẫn khu trục đánh đấm theo chuyên môn của một phi công quan sát Mỹ, còn tôi giữ liên lạc với toán và chuyển  lại nhưng yêu cầu của toán dể pilot điều chỉnh oanh kích. Tóm lại tôi là Bộ Binh nhưng làm  công việc của một Quan sát viên của KQ. mà không qua trường lớp nào cả, lâu dần rồi nghề dạy nghề..
          Ngày tôi bị rớt cũng là ngày Phạm Sâm hết thời hạn tăng phái ở Quảng Ðúc, bàn giao lại cho Biệt Ðội của anh Còn; cũng theo lời Phạm Sâm kể lại thì trước khi về, hắn còn nhắn lại để “gởi gấm” :” Bạn tao đó mày, ráng lo dùm” Và cũng nhờ Phạm Sâm mà sau này khi qua Mỹ , bắt liên lạc được với hăn tôi mới biết được dịa chỉ E-Mail và số phone của anh Còn vì anh Còn qua đây từ năm 1975. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết được dung nhan của người đẵ pick up tôi, chỉ biết đươc anh ấy và gia đình đang ở Louisiana.

                                                @@@
         
 Ðôi dòng suy gẫm
       Hồi tưởng lại những ngày đầu bị thương phải nằm ở QYV/BMT, tôi nghĩ tình trạng  phổi bị dập là vì khi phi cơ rớt xuống đất, sức va chạm khiến tôi bị đập ngưc vào cần lái nhưng nhò trong áo lưới có để máy truyền tin cấp cưu PRC.9 để liên lạc với phi cơ khi hữu sự, nhờ đó đã làm giảm sức` đập của cần lái vào ngưc; nếu không thì tôi đã chết vì thủng ngực. Còn tình trạng tay tôi quờ quạng không điều khiển duơc theo ý muốn thì tôi nghĩ là do thế ngồi như thế nào đó khiến tay bị kẹt nên tê liệt luôn. Ngồi như thế gần 24 tiếng đồng hồ thì tay nào mà chịu nổi.
          Sau khi hội đủ những dữ kiện, thật tình tôi không thể tưởng tượng ra dược tình trạng của tôi lúc ấy như thế nào ? Thật là khủng khiếp !!! Phi cơ bị cháy mà lại đang trên đường rớt xuống đất, rồi khi rớt xuống bị cần lái đập vô ngực đến độ bất tỉnh, nằm kẹt lại trong thân sau của phi cơ suôt đêm giũa rừng trong tình trạng không nhúc nhích được, rồi lại không có được một giọt nước dệ uống. Trời ơi ! Thật là kinh khủng. Từ lúc bị bắn  là 1 giờ trưa cho đến 10 giờ sáng ngày hôm sau mới  tìm dược để bốc tôi ra ; gần 24 tiếng đồng hồ trong tình trạng như thế mà tôi vẫn còn sống. Rồi không bíêt trong suotá thời gian này tôi co ùlúc nào chợt tỉnh dậy vá không biết tôi đã nghĩ gì, lo gì với thân phận mình lúc đó.Trước khi là Tiền không Sát, tôi cũng đã tưng nhảy toán, đâ từng lặn lội, ngủ lê lêt trong rừng gia Trường Sơnø,  dã từng nếm mùi đêm trong rừng như thế nào rồi; đêm đen như mực, lạnh lùng, im vắng; nhưng lúc đó xung quanh tôi còn có bạn bè đồng ngũ, bên cạnh tôi conø có khẩu súng, còn dược sự tỉnh táo để phản ứng khi phát hiện ra địch. Hãi  hùng quá !!  Ðúng là tôi đã nhờ một đấng thiêng liêng nào đó  ra tay cứu tôi thì tôi mới có thể sống nổi. Hay theo quan niệm của người VN, các cụ nói là nhờ phước đức lớn của Ông Bà, Cha Mẹ để lại cho tôi.
          Trước đây khi nghĩ về vụ gãy cánh này, vì tôi không nhớ gì hết nên tôi không hinh dung ra được múc độ nguy hiểm cho tính mạng tôi đến như thế nào. nói đến là nói cho vui mà thôi, vã lại tôi cũng chẳng tường thuật diễn tiến dược vì có nhó gì đâu  mà kể  .Có khi với câu chuyện kể không rõ ràng, thiếu đầu thiếu đuôi tôi lại mang tiếng là xạo, hay nổ thì cũng oan cho tôi. Cũng có thể với va chạm nặng như vậy, trong đầu tôi có một sợi giây thần kinh nào đớ bị “ mát “ khiến tôi không nhớ những gì xảy ra trước đó, không nhớ tí gì về diễn tiến sự việc. Sau này, trong đời tôi lại xảy ra thêm hai vụ nữa cũng nguy ngập suýt chết như thế và tôi cũng không nhớ gì hết.
        Năm 1992, trước khi đi Mỹ, tôi và vợ tôi với cái thai 7 tháng, cùng con gái lúc đó đươc 8 tuổi, chở nhau trên chiếc Honda Dream làm mợt chuyến du hành ra Nha Trang. Sau 1 tuần du ngoạn Nha thành, trên đường trở về, chúng tôi ghé Phan Thiết ngủ đêm ở nhà bạn bè rồi sang hôm sau tiếp tục hành trình về Saigon. Tôi còn ghé Hàm Tân, nơi tôi đã bị tù cải tạo những năm sau cùng, để thăm một gia đình đã giúp đỡ tôi trong thời gian tù tội. Sau bữa  cơm trưa, chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Theo lời vợ tôi kể thì tôi lái xe chạy tà tà vì trời còn sớm, con gái tôi ngồi phía trươc tôi cùng tôi ca hát nghêu ngao dọc đường. Về đến xã Xuân Minh, Xuân Lộc, xe đang chạy ngon trớn bỗng một thân cây to trồng ven dường từ tù ngã xuống.. Tôi la lên :” Dân tình gì ẩu quá, chặt cây mà không chận đường báo cho người ta biết”. Thế là cả chiêc xe lủi vô lùm cây và ....
           Ðêm đó tỉnh dậy trong Bệnh Xá của huyện Xuân Minh, tôi được biết tôi và con gái tôi được đưa vào đây bằng xe Jeep của Huyện đội. Tôi bị rách da trên trán, quãng 2 phân, con gái tôi bị toác da đầu từ trán chạy dài lên đỉnh dầu, dài quãng 8 phân. Cả hai bố con đều được may “ sống “, nghĩa là không có thuốc tê. Con gái tôi chỉ được chích cho một mũi thuốc ngủ mà thôi. Ðây là Bệnh Xá do Tổ chức Cựu Chiến Binh gì đó của Mỹ xây cất và trang bị, vậy mà không có dược một mũi thuốc tê để sử dụng trong trường hợp này. Vợ tôi kể lại rằng :” Sau khi tôi la lên như thế là chiếc xe đã chui vào tàng cây vừa ngã xuống; xe lết ra khỏi lùm cây thì ngã,  tôi và con gái tôi nằm bất tỉnh trên đường nhưa, còn vợ tôi thì rớt phịch xuống dường. Trước cảnh mình và chồng con như thế, đầu tiên vợ tôi để ý đến tình trạng cái thai trong bụng, thấy vẫn bình thường nên vơ tôi yên tâm xoay ra lo cho hai bố con. ( Vơ tôi là Nữ Hộ Sinh Quốc Gia ). có vài chiếc xe đò và xe đưa rước thân nhân thăm nuôi ờ Hàm Tân chạy qua nhưng họ vẫn bỏ chạy luôn khi được vợ tôi đón lại. Cuối cùng thì có người dân địa phương gọi được xe của Huyện Ðoiä đến đưa đi cáp cứu.
Bà chủ nhà và hai người con trai đã cùng với vợ tôi túc trưc suốt đêm trong Benh Viện để chăm sóc cho hai bố con.
          Thật tội cho Bà chủ nhà có cái cây trước cưa nhà mình. Theo lệnh của địa phương tất cả mọi nhà dọc theo QL 1 phải đốn cây mọc trước nhà mình để nhà nước nới rộng lòng đường. Có người xin bà chủ nhà để họ chặt cây về làm củi, thế là tai nạn xảy ra.
          Thế là gia đình tôi trải qua một đêm mất ăn mất ngủ trong Bệnh Viện,. Tôi thì còn đỡ hơn, tỉnh dậy sớm hơn trong khi con gái tôi còn mê man. Có một điều lạ là tình trạng chiếc xe không sao cả, chỉ bị bể cái mặt nạ. Bà chủ nhà đưa hai mẹ con về Saigon bằng xe đò, còn tôi lái xe tiếp, chở theo người con trai để tháp tùng tôi về Saigon và tìm mua đền cái mặt nạ xe Honda. Và toiâ cũng chả nhớ gì diễn tiến sự viêc đẵ xảy ra
                                 @@@
                                          
-         Ê Trung, ông nói cho tôi biết là hồi năm tôi bị rơt máy bay, làm sao ông biết được mà vô QYV thăm tôi ?
-         Tôi vô phòng truyên tin,nghe thấy CÐ2XK (B.15) báo về BCH/SLL là 1 TKS là Tr/Úy Thọ bị rớt máy bay, chưa tìm ra. Rồi tôi gọi phone về CÐ2 để hỏi thêm tin tưc thì được biết là anh bị mất liên lạc. Có 1 chiếc L.19 chắc là của Nha Trang báo về Tiểu Khu Quảng Ðức là thấy 1 chiếc L.19 bị bắn cháy nhung không biết của PÐ nào. Sau đó liên lạc hoài không được thì mới nghĩ  là chiếc của anh.  Tôi hỏi đã báo cho bà xã anh ấy biết tin chưa thì họ nói khoan hãy báo vì chưa có tin tưc gì chính xác cả, Rồi ngày hôm sau thì báo là anh đã được bốc về và đưa về BMT nên tôi với Th/U Chiến và mấy anh em khác mới kéo vô thăm. Ra tới nơi thì thấy anh và thằng Bích năm gần nhau. Thằng Bích thì người đầy thuốc phỏng, còn anh thì bị chấn thương ở ngưc.
-         Rồi sao nữa ?
-         Tụi tôi hỏi bị như thế nào ? Anh thì nói là bị phòng không 37ly bắn rớt, còn Bích thì nói tại anh kêu xuống thấp quá nên bị SA7. Hai tay  cứ cãi nhau về lý do rớt làm tôi phải can.
-         Ồ ! Vậy là tôi còn tỉnh như vậy đó hả.?
-         Ừ ! Anh nói chuyện bình thường, chỉ có giọng nói là yếu vì anh bị đau ngực, Anh nói là bị cần lái đập vô ngưc. Còn thằng Bích thì nói rớt xuống thì không biết gì , nóng quá nên cởi quần áo rồi cứ thế mà chạy.
-         Ông còn nhó toán kể lại như thế nào không ? Tôi không nhó Toán trưởng là ai hết !
-         Hình như là Toán của TS Linh đen. Toán nói là thấy anh đang ngồi trong phi cơ và còn sống. Lời nói đầu tiển là anh đòi uống nước.

Trung là người toán trưởng lâu năm của CÐ và gần như là con cưng của đơn vị vì cũng đã lập đươc nhiều thành tích. Ngày tôi ra đơn vị,, chuyến đấu tiên “thử gió” là chuyến tôi đi với toán của Trung với tư cách là quan sát viên. Chuyến này có nhiệm vụ là đi quan sát, ghi nhận hoạt động của địch trên hệ thống đường mòn Trường Sơn. Sau vài ngày, chúng tôi lần ra tới đương và Trung đã chup ảnh mặt đường với những dấu vết xe chạy. Trung đã nhảy nhiều chuyến hơn tôi, nhiều như thế nào thì tôi không rõ. Sau này Trung đổi về BMT và giữ nhiệm vụ bay TKS như tôi. Cho  đến bây giờ, khi hai chúng tôi đều ở Mỹ, chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc với nhau qua phone. Có lần tôi làm một  chuyến du hành Cali, tôi có ghé Modesto để thăm gia đình Trung, một mẹ già và vơ với hai con. Nhắc lại những câu chuyện xa xưa, bà cụ đều nhớ kỹ. Gần ba chục năm rồi mới gặp lại nhau, nhắc lại mà mắt rướm lệ.

Cuối truyện:
Tôi nhận được cuôn “ Lý lịch dọc ngang của Thảo “, tác giả là Võ Ý, cựu Trung Tá Phi Ðoàn trưởng PÐ118/SÐ6KQ gởi tặng. Trong truyện ngắn “Còn sống còn yêu “, từ trang 147 đễn 154, tác giả có đề cập đến BÐ.65 và vụ bị rớt máy bay năm 1973. Trong đó cá nhân tôi được mô tả là một “ Viên Sĩ Quan Phòng Nhì Ðoàn 65 Công Tác “ còn bất tỉnh trong ghế sau của phi cơ lâm nạn . Viên Sĩ Quan Lưc Lượng Dặc Biệt bị chấn thương cột sống, hiện còn hôn mê trong phòng hồi lực. Qua tiếp xúc với Y sĩ điều trị, chúng tôi rất ái ngại tình trạng chấn thương của viên Sĩ Quan này....”
          Thật ra thì không nhớ đến tên và dơn vị tôi cũng  đúng thôi. Trước đây, hàng ngày tôi đến phi doàn thì ra máy bay với pilot được cắt bay với tôi ngày hôm đó chứ dâu có la cà trong Phi Ðoàn. Thỉnh thoảng có gặp mấy sếp thì cũng đua tay chào là xong. Mấy ông làm sao nhớ được tên đơn vị dài lê thê . Hơn nưa PÐ118 tăng phái cho chúng tôi là Chiến Ðoàn 2 Xung Kích (B.15) ở Kontum và cũng làm luôn cho Ðoàn Công Tác 75 cũng thuộc Nha Kỹ Thuật nhưng đồn trú ở Pleiku, rồi cũng bay cho SQ Phòng 2 của Quân Ðoàn II nên dễ lẫn lộn. Rồi phải trải qua 13 năm tù tội thì làm sao sếp nhớ hết  được danh tánh.
Tiện đây tôi cũng xin đính chính về phần “ lý lịch “ của tôi cho danh chánh ngôn thuận :  
  Tr/Úy Nguyễn hữu Thọ
          Chiến Ðoàn 2 Xung Kich/SLL/NKT/TTM
                   Quân Lưc Việt Nam Cộng Hòa

Chỉ còn kẹt một sợi tóc nũa là thành cố Ðại Úy, đâu có được ngồi đây, trên đất Mỹ, trong cái xứ mùa đông tuyết phủ, để ôn lại chuyện cũ như vầy.


Indianapolis, ngày 5 tháng 9 năm 2003
Nguyễn hữu Thọ
                                                        thohuunguyen@juno.com
                                                 
 TB : Nếu có liên lạc xin quí vị gọi ngoài giờ làm viêc (sau 3 giờ chiều, ET) hoặc hai ngày cuối tuần vì sang Mỹ này, ngoài chuyên môn đã được huấn luyện năm xưa là bóp cò tôi không có nghề chuyên môn nào khác nên bây giờ đang làm cu li cu leo cho có tiền trả bill hàng tháng, nuôi con ăn học cho tương lai rạng rỡ hơn bố là tôi vui rồi.
      Trên đất tạm dung này ngoài tình chiến hữu xưa kia cùng sống chết với nhau, hoặc tình bạn đồng tù, tôi cảm thấy khó tìm được tình bạn cho đúng nghĩa  Thật khó lắm thay !!!
          Móng được nối lại sợi giây tình cảm của những KQ thuộc 110, 118,  219, 235, 229 mà trước đây đã “ Biệt phái SF ‘” và đã một thời bay bổng với anh em tôi  
 
 11/20/2013     


Anh em NKT thân mến,


Chúng tôi đã liên lạc được với gia đình của bạn Nguyễn Hữu Thọ (Trung-úy Thọ Đen CĐ2XK), bạn bị tai nạn  chiều ngày 16 tháng 11năm 2013 trên đường lái xe Honda chở  bà xã từ Gò Công về Sàigòn, vì cố tránh một  cháu gái bên đường trong khi vận tốc xe Honda hơi nhanh nên bạn bị lạc tay lái và đã bị té rất nặng, cả 2 vợ chồng đều bất tỉnh nhân sự, riêng bạn Thọ bị đập mặt xuống đường khá nặng phải chở đi cấp cứu tại bệnh viện Chợ Rẩy, suốt mấy ngày mê man và nay đã tỉnh dậy nhưng vẫn chưa  ăn uống được bình thường mà  chỉ có thể uống được chút nước hay sữa mà thôi, bạn cũng đã nói chuyện đôi chút với bà xã (bị gẫy tay), và theo lời bác sĩ săn sóc thì tình trạng của bạn Thọ cũng tạm OK, tuy nhiên cần thêm thời gian theo dõi tại bệnh viện mới biết  được.


Chúng tôi cũng đã  chuyển lời hỏi thăm và sự quan tâm lo lắng của anh  em tại Hải Ngọai đến gia đình bạn  Thọ và xin cầu chúc anh chị sớm tai qua nạn khỏi để sớm trở về  lại Hoa-Kỳ.


Có thêm chi tiết gì chúng tôi sẽ loan báo đến anh em sau.


Thân ái,

Lâm Ngọc Chiêu.