Thursday, August 30, 2012

Đồng Đội , Bạn và chung màu áo / Phiến Đá Sầu / Diệu Hương / Tuấn Ngọc

Hoa Lan
    
Kỷ niệm con người ta luôn còn trong ký ức,ngự trong lòng mãi mãi, dù bất cứ hoàn cảnh nào không bao giờ nhòa nhạt ,ngoài Tình yêu Gia đình, còn có tình bạn
“không có Tình yêu lứa đôi ta vẫn có thể tồn tại nhưng không có tình bạn thì đời mất dzui nhiều thật là nhiều”. Tình yêu khi đổ vỡ ta vẫn có thể tìm thấy một tình yêu mới đẹp hơn,nhưng tình bạn thì không, khác hẳn, tình bạn đã vỡ,đã bể là sẽ tan tành đổ nhào như Domino! khó mà hàn gắn, nếu chấp vá lại cho có lệ để gọi là Có, không bao giờ Đẹp như thủa nào !

 Tôi không dám nói mình là một người bạn tốt, nhưng tôi tự hào vì biết lắng nghe, biết chia sẻ niềm vui nỗi buồn với những người bạn của mình mà không một chút toan tính vụ lợi, tất cả đều xuất phát từ trái tim của tôi. Tôi vẫn cứ tin, cứ tự do cho đi mình sẽ thấy vui vẻ và thanh thản với chính lương tâm của mình. Nhưng không phải vậy, tôi chợt nhận ra, nếu cứ cho đi mà không chút đa nghi đồng nghĩa với việc đánh mất đi niềm tin của mình vì chính bản thân mình đã không định hình được niềm tin mình đã đặt vào nơi đó là quá nhiều.Cái bản tính của tôi vốn thế,hiền có sao nói vậy, nếu làm người ta buồn tôi sẽ dằn vặt chính mình ghê gớm, tôi chỉ muốn bạn bè mình thấy vui vẻ, và hạnh phúc. Tôi vẫn cứ ngây ngô nghĩ rằng đó là người bạn tốt, nhưng mọi thứ vỡ tan khi những điều đó đã xảy ra, người ta nói tôi không dám tin, không dám tin bạn tôi lại như thế. Tôi không dám nghĩ tới, tôi sợ sẽ mất đi niềm tin. Bởi tôi đã sống quá thật, tôi không thể giả dối, và có thể tôi đã quá ngu ngốc chăng. Tôi đã quên mất rằng “Cuộc sống không bao giờ là một đường thẳng”. Sợ lắm cái cảm giác bị phản bội. Những ngày tháng đó, luôn đi bên cạnh nhau, san sẻ niềm vui nỗi buồn, nhưng bây giờ tất cả đã đổ vỡ. Đau lắm, cái cảm giác bị chính bạn chung màu áo dựng nên nói với mình …


Sẽ rất đau đớn khi mất đi niềm tin ở nơi ta kỳ vọng, tôi đã quá chân tình hay người ta đã không sống thật. Ngày hôm nay tôi ngồi đây suy nghĩ về những gì đã xảy ra, chợt thấy chênh vênh quá, chênh vênh bởi không muốn tin những điều đó là sự thật, chênh vênh bởi không biết mình đã làm gì sai, chênh vênh bởi niềm tin đã đặt sai chỗ, chênh vênh bởi sự chân tình của mình bị người ta lợi dụng và suy diễn đủ chiều,tôi không hiểu tôi đã làm điều gì sai ? Muốn có thêm những người bạn chung màu áo, cùng chiến tuyến cho Tuổi Hạc thêm vui ở nơi cõi đất tạm dung này, muốn có thêm một người bạn nữa là sai sao, sống thật với bản thân cũng sai nữa là sao ? Đáng sợ qúa Vàng thau lẫn lộn, Gỉa Thật khôn biết đâu mà lường, cái  " Tôi  " đã làm cho xáo trộn bản Ngã con người, người với người chỉ lừa gạt nhau, chà đạp lên niềm tin của nhau mà sống, giả như đó là mơ, là giấc mộng, để tôi tỉnh dậy cho thóat khỏi cảnh phiền não, vẫn bình dị như mọi ngày?

Bạn nghe thân thiện qúa, tự nhiên thấy cuộc sống gỉa dối qúa, phải chăng đường đời chính là đường Lừa ? Ai sẽ trả lại cho niềm tin vào những người bạn cùng chung màu áo nữa đây ?

Phải học cách im lặng, kìm nén những nỗi vui buồn thôi ! thực sự phải buông trôi... tạm biệt bạn chung màu áo của tôi, sau này, nếu có gặp nhau lại bất ngờ, có thể chúng ta đứng nhìn nhau, bất chợt ôm lấy nhau, mắt cay cay ... và khóc thật to, cũng có thể ta nhìn nhau, bước vội, đi nhanh ngang qua như một người xa lạ ?

Tình huống nào xảy ra đây nhỉ, suy nghĩ viễn vông qúa, buồn thật nhiều !
Cuối cùng mỗi người mỗi trường hợp,suy diễn khác nhau,nhưng chắc chắn cùng một niềm đau..

phạm sơn liêm 757.


 
Phiến đá Sầu.......Diệu Hương———————————-

Mai em xa rời tôi
Còn ai cùng đi giữa đời
Mênh mông đây là đâu
Là biển vắng đêm sâu

Khi em quay mặt đi
Lòng tôi tựa phiến đá sầu
Chơ vơ trong lạnh câm
Muộn phiền theo tháng năm

Em hỏi tôi: "Phiến đá có tình yêu không ?"
Em hỏi tôi: "Phiến đá có linh hồn không ?"
Linh hồn tôi nay là đá sỏi
Nhưng đá nằm khổ đau với tình yêu em

Em hỏi tôi: "Đá biết thở dài xa xôi ?"
Em hỏi tôi: "Đá có ngậm ngùi chia phôi ?"
Em và tôi thiên đường mất rồi
Trên lối về mình tôi bước dài lê thê

Em vô tình làm sao
Hồn tôi giờ đây úa nhầu
Trong đêm thâu gọi tên
Lòng càng vắng xa thêm

Tôi hôm nay là ai ?
Hồn như một phiến đá nằm
Trăm năm như ngàn năm
Người cùng đá băn khoăn ...                                                                                                           
 
***********************************************************
Phiến Đá Sầu / Diệu Hương / Tuấn Ngọc

No comments:

Post a Comment